Giám đốc Lâm còn kéo rèm, nói hoa mỹ là để mọi người có thể trải nghiệm và nhập vai vào game kinh dị một cách tốt nhất.
Nhân viên của Game Thương Dương đều đeo tai nghe, nhìn màn hình lớn, tâm can và cơ thể đều chìm vào trong bầu không khí của game kinh dị.
Kết quả, tiếng hét chói tai vang lên liên tục…
Vả lại, khi có người bị game kinh dị kia dọa hú hồn chim én gào lên liên tục, kết quả là người xung quanh cũng bị dọa theo, cũng bắt đầu thét lên…
Giống như truyền nhiễm vậy.
Bầu không khí này, vậy đấy.
Hác Quỳnh cũng bị dọa sống dở chết dở, nhưng không còn cách nào khác, giám đốc Lâm đã hạ lệnh rồi.
Phải làm game kinh dị, tất cả nhân viên đều phải nghiêm túc chơi game kinh dị, như vậy mới có thể làm ra được game kinh dị dọa được người ta.
Vừa nghĩ đến việc mấy ngày nay phải tiếp tục chịu đựng giày vò thế này, Hác Quỳnh cảm thấy trong người mệt mỏi hết sức.
Hác Quỳnh rời khỏi công ty, đi về phía nhà mình.
Nhà hắn thuê ở gần công ty, đi bộ mười phút là đến, cực kỳ tiện.
Hác Quỳnh đang đi đột nhiên nghe thấy tiếng ho phía sau.
“Á!”
Hác Quỳnh giật mình, suýt thì tưởng mình thấy ma thật.
Kết quả người phía sau hắn cũng bị dọa giật mình, hai người đều nhảy dựng lên, hoảng hốt nhìn đối phương.
Người ho phía sau Hác Quỳnh là một nhân viên văn phòng tầm hơn ba mươi, lúc này cũng giống như Hác Quỳnh, trên gương mặt đầy vẻ sợ hãi.
Hác Quỳnh sững sờ: “Ngươi làm gì vậy!”
Nhân viên văn phòng ngu người hơn: “…Ta mới ho mấy tiếng ngươi đã phản ứng dữ vậy rồi sao?”
Hác Quỳnh ngẫm nghĩ, hình như cũng đúng.
Đều tại mình đi làm chơi game kinh dị lâu quá nên phản ứng hơi quá.
“Ngại quá, ta cũng bị dọa, xin lỗi xin lỗi.”
Hác Quỳnh nói xin lỗi, chuẩn bị rời đi.
Nhưng nhân viên văn phòng kia đến trước mặt hắn: “À… người anh em hãy dừng bước, thật ra ta đến tìm ngươi có việc.”
“Tự giới thiệu một chút, ta là HR của Game Hoành Đồ, ta tên Ngô Tân.”
“Người anh em, có định nhảy việc không?”
Hác Quỳnh chớp mắt, bây giờ mới ý thức được người này đến đây để đào người.
Tuy gần phải chơi game kinh dị cường độ cao khiến người ta không tài nào chịu đựng nổi, nhưng Hác Quỳnh nghĩ đến lương và thưởng có được, rồi nghĩ đến bữa ngon của bếp tư nhân Minh Vân, vẫn quả quyết lắc đầu: “Không có ý định.”
Hác Quỳnh vừa định đi, Ngô Tân vội ngăn hắn lại.
“Người anh em! Người anh em ngươi dừng lại trước đã!”
“Đừng từ chối nhanh như vậy, chúng ta vào quán cà phê bên cạnh ngồi nói chuyện một chút. Người ta nói mua bán không thành nhưng nhân nghĩa vẫn còn đó, chúng ta đều trong giới này, kết bạn đi.”
Hác Quỳnh vẫn muốn đi, nhưng hắn là người dễ mềm lòng, không chịu được miệng lưỡi như lưỡi gà của Ngô Tân, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý đến quán cà phê gần đó ngồi.
Hai người ngồi xuống.
Ngô Tân lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ, khó khăn lắm mới dụ được một người.
Hác Quỳnh không phải nhân viên đầu tiên của Game Đằng Đạt mà Ngô Tân tìm đến.
Trước đó Ngô Tân cũng thử cho người gửi mail, gọi điện, thử liên lạc bằng nhiều cách với Game Đằng Đạt và Game Thương Dương.
Kết quả không ai để ý hắn.
Mail cứ như đá chìm vào biển lớn, gọi điện thì vừa tự giới thiệu xong đã bị ngắt máy.
Nhưng mà Ngô Tân lại có nhiệm vụ, bất đắc dĩ chỉ có thể nghĩ đến cách ngu ngốc sơ sài nhất, đến cửa công ty ngồi xổm đợi người!
Giao lưu trực tiếp, tỷ lệ đào được người sẽ lớn hơn.
Hắn từng điều tra sơ qua rồi, chàng trai này tên là Hác Quỳnh, là nhân viên bình thường ở rìa thế giới trong Game Thương Dương, chắc hẳn không khó đào.
Ngô Tân không dám đào cốt cán nghiệp vụ như kiểu Diệp Chi Chu, Lý Nhã Đạt, người ta có danh có lợi ở Game Đằng Đạt, vừa có thể làm ra game hay vừa có tiền, sao có thể bị đào đi được?
Nhưng chàng trai tên Hác Quỳnh này chỉ là một nhân viên nhỏ xíu rất đại trà ở công ty con Game Thương Dương của Đằng Đạt, lương sẽ không cao lắm.
Dù phúc lợi ở Đằng Đạt tốt, nhưng đối với nhân viên tép riu thế này thì có thể tốt thế nào?
Chỉ cần sẵn sàng trả thêm tiền, chắc có thể đào được nhỉ?
Ngô Tân cũng không có cách nào khác, dù sao thì ông chủ cũng đã hạ lệnh rồi, phải đào mấy người bên Đằng Đạt về, học tập kinh nghiệm của Game Đằng Đạt.
Nghĩ đến đây, Ngô Tân vô cùng hào phóng mua cà phê cho hai người, chuẩn bị phát huy võ mồm của mình để bắt chàng trai trông có vẻ chất phác trước mặt về công ty mình.
Về việc đào người thế nào thì Ngô Tân cũng có chút kinh nghiệm.
Điều quan trọng nhất chính là nâng cao tâm lý mong chờ của đối phương, thỏa mãn qua cách nhất định.
Có khi là vẽ vời cao xa, có khi là dụ dỗ, có khi là vừa đấm vừa xoa.
Ngô Tân đã điều tra rồi, Hác Quỳnh làm nhân viên kế hoạch ở Game Thương Dương, phụ trách mấy việc vặt.
Dựa vào tiêu chuẩn lương bình thường của nhân viên kế hoạch ở đất Kinh Châu, thường là 2000 đến 3000 một tháng.
Đương nhiên Ngô Tân đã học tập một khóa, biết đãi ngộ phúc lợi của Đằng Đạt rất khác biệt.
Cụ thể tốt thế nào thì không rõ.
Vì đến giờ chỉ từng nghe nói chạy đến Đằng Đạt chứ chưa nghe nói chạy khỏi Đằng Đạt bao giờ.
Muốn hỏi nhân viên của Đằng Đạt nhưng người ta cũng sẽ không nói.
Tiêu chuẩn chung duy nhất là thứ được nền tảng chính thức nhắc đến trong phỏng vấn, Hoàng Tư Bác đến Đằng Đạt phỏng vấn, lương được tăng gấp đôi.
Nhưng mà Ngô Tân đã trăm phương nghìn kế nghe ngóng mới biết lương ban đầu của Hoàng Tư Bác chỉ có hai nghìn đồng mà thôi, nên tăng gấp đôi cũng không có gì khoa trương.
Huống chi, Hoàng Tư Bác là ai, tốt xấu gì cũng là đào người ta qua cũng làm giám đốc kế hoạch, lương có thể không cao hơn sao?
Nhân viên bình thường như Hác Quỳnh, cùng lắm cũng chỉ như Hoàng Tư Bác lúc đó nhỉ?
Cắn răng ra giá cao, nhiều lắm cũng 5000 đồng, nhiều hơn nữa thì chính là đang sỉ nhục IQ của Ngô Tân.
Đương nhiên thu nhập của Hác Quỳnh chắc chắn không chỉ có lương cơ bản thôi, cũng có thưởng nữa.
Ngô Tân tính toán một chút, phiên bản game mobile của “Chiến Ca Nhiệt Huyết” mỗi tháng thu được lợi nhuận ròng tầm bốn năm triệu, điều này có thể ước tính được qua độ hot, số người chơi, điểm thanh toán, vị trí trên bảng xếp hạng của nó.