Tính ra thì không nhiều, nhưng dù sao thì game này cũng là game có tâm, không nạp tiền.
Ngô Tân suy xét, dựa vào thưởng dự án 10% lợi nhuận ròng của công ty bình thường, thưởng chia cho nhân viên cũng tầm ba bốn trăm nghìn.
Cao hơn nữa là năm trăm nghìn.
Nhưng tổ dự án ít lắm cũng ba bốn chục người, trên trong có nhân viên cốt cán dẫn đầu, tép riu làm cấp dưới như Hác Quỳnh có thể được 5000 đồng tiền thưởng đã tuyệt vời rồi.
Tính thế này thì lương thưởng một tháng cũng tầm mười nghìn.
Những phúc lợi khác Ngô Tân không rõ lắm.
Nhưng trả thêm hai nghìn đến bốn nghìn đồng cũng đủ hơn mấy phúc lợi kia rồi nhỉ?
Mức lương trong suy nghĩ của Ngô Tân là trong khoảng từ mười hai đến mười bốn nghìn.
Theo hắn thấy, lương tháng này đã khá cao rồi, giám đốc kế hoạch ở đất Kinh Châu này một tháng cũng chỉ được bảy tám nghìn, bây giờ tốn lương tháng mười ba nghìn để đào một nhân viên kế hoạch về?
Thế này đã đủ cao rồi.
Cho nên cách đào người của Ngô Tân chính là nâng cao kỳ vọng tâm lý của đối phương.
Kịch bản trong mong đợi của hắn là:
Ngô Tân: “Lương của các ngươi chắc cao lắm nhỉ? Kiểu gì lương cơ bản cũng phải 6000 nhỉ?”
Hác Quỳnh: “Đâu có, không cao đến thế, chưa đến 5000 nữa là.”
Ngô Tân: “Chà, thế chắc thưởng của các ngươi nhiều lắm nhỉ? Được bảy tám nghìn chứ?”
Hác Quỳnh: “Cũng không luôn, hơn năm nghìn thôi.”
Ngô Tân: “Thế thu nhập một tháng của các ngươi cũng tầm mười nghìn, thấp hơn ta tưởng tượng.”
Hác Quỳnh: “Cũng được, phúc lợi của công ty tốt.”
Ngô Tân: “Phúc lợi tốt cũng không thể ăn cơm, người có kinh nghiệm thế này, năng lực thế này, đến chỗ bọn ta lương thưởng cũng phải được từ mười hai nghìn!”
Hác Quỳnh: “Thật à?”
Ngô Tân: “Đương nhiên là thật rồi, ngươi đáng tiền thế này!”
Nếu như Hác Quỳnh vẫn do dự, thế thì Ngô Tân tăng giá tiếp, đến mười lăm nghìn.
Một tháng kiếm thêm được năm nghìn đồng, người bình thường nào chống lại được sức hút thế này.
Đến bước này thì cũng xem như đào người thành công rồi.
Đắt thì đắng, nhưng để hoàn thành nhiệm vụ ông chủ giao cho, Ngô Tân cũng không còn cách nào khác.
Tóm lại là đào được trước rồi nói.
Ngô Tân bắt đầu diễn theo kịch bản trong tưởng tượng.
“Ta nghe nói, phúc lợi của Đằng Đạt các ngươi rất tốt? Chắc hẳn lương của ngươi rất cao nhỉ? Lương cơ bản kiểu gì cũng được 6000 nhỉ?”
Hác Quỳnh gật đầu: “Ừm, cũng tầm đó.”
Ngô Tân: “?”
Hơi choáng.
Ngô Tân đã thêm một nghìn so với mức lương cao nhất trong tưởng tượng của bản thân, kết quả Hác Quỳnh lại thản nhiên nhận như vậy!
May mà Ngô Tân phản ứng nhanh, kịp thời đổi sang biểu cảm “quả nhiên là vậy”: “Thế chắc thưởng cũng trên bảy tám nghìn nhỉ?”
Hác Quỳnh cười ha ha: “Đúng rồi.”
Ngô Tân: “?”
Hắn cảm thấy mình hơi mệt trong người.
“Đúng rồi” là ý gì?
Hơn bảy tám nghìn?
Phải biết rằng, thường lệ công ty game sẽ phát thưởng 10% thu nhập, với lại đây đã là nhiều rồi, nhiều công ty game kiếm được tiền nhưng hoàn toàn không phát thưởng.
Kết quả, thưởng của một nhân viên kế hoạch của Game Thương Dương hơn bảy tám nghìn?
Thế thì có vẻ chí ít là bảy tám nghìn!
Ngô Tân cảm thấy tính toán của mình có chút vấn đề rồi.
Cứ thêm thế này thì lương của Hác Quỳnh đã gần mười lăm nghìn rồi.
Vậy ít nhất phải chi mười tám mười chín nghìn mới đào được!
Thế này cũng khó quá thể!
Những tên đã lên dây, không thể không theo.
Ngô Tân không thể thấy khó mà lui, chỉ có thể căng chặt da đầu nói tiếp: “Thế thu nhập mỗi tháng của ngươi cũng mười lăm nghìn rồi, thấp hơn ta tưởng tượng một chút, nhưng thấp hơn không nhiều.”
Hác Quỳnh chất phác mỉm cười: “Cũng được, phúc lợi công ty tốt.”
Cuối cùng Ngô Tân cũng có thể thuận lợi nói một câu, vội nói: “Phúc lợi tốt cũng không thể thành cơm mà ăn!”
Hắn chưa nói xong, Hác Quỳnh đã nói với vẻ hoài nghi: “Có thể ăn cơm mà.”
“Ngày ba bữa của bọn ta có Takeaway Netfish lo, ngày nào cũng đổi món, tuyệt đối hợp vệ sinh.”
Ngô Tân: “…”
Trong bài toán này, chi phí ăn uống cơ bản nhất, mỗi tháng cũng gần một nghìn đồng.
Ngân sách lại tăng rồi!
Hác Quỳnh nói tiếp: “Với lại định kỳ bọng ta còn được tụ tập ăn ở nhà hàng Vô Danh nữa.”
Ngô Tân: “…”
Toang rồi.
Chẳng phải đây là tâm thái tìm người sao?
Đương nhiên Ngô Tân biết nhà hàng Vô Danh, món ăn ở đó cực kỳ đắt đỏ, đến đó ăn bữa tối, dù keo kiệt cũng phải bình quân hai ba trăm một người.
Nói chi nhiều, mỗi tháng ăn một lần thì công ty bình thường đã chịu không nổi rồi!
Ngô Tân cảm thấy hôm nay không nói chuyện được nữa rồi, phải đổi suy nghĩ thôi.
Phải nói với chàng trai chất phác trước mặt về lý tưởng.
Ngô Tân khẽ ho hai tiếng: “Ài, ta cảm thấy con người cũng không thể chỉ thỏa mãn cái bụng được. Có phải nên có chút tinh thần cầu tiến không?”
Hác Quỳnh gật đầu cái rụp: “Đúng vậy, ta vừa định nói!”
“Công ty bọn ta có thể thoải mái chơi game, máy tính cấu hình cao nhất, còn có màn hình đôi nữa.”
“Mỗi tháng còn có hạn ngạch hoàn trả cố định, còn có thể dùng để nạp game.”
“Với lại…”
Ngô Tân vội giơ tay ngăn Hác Quỳnh lại.
“Ừ ừ ừ, ta biết phúc lợi của quý công ty tốt rồi.”
“Nhưng ngươi có nghĩ đến kế hoạch phát triển công việc của mình không?”
“Nhân tài bên Đằng Đạt rất nhiều, nhiều người chờ được thăng chức lên giám đốc kế hoạch, quá khó!”
Hác Quỳnh tỏ vẻ hoài nghi: “Cũng được.”
“Định kỳ, công ty sẽ sắp xếp nhân viên ưu tú đi khai thác lĩnh vực nghiệp vụ khác.”
“Giám đốc kế hoạch bây giờ của Đằng Đạt đi từ làm việc vặt đến giám đốc kế hoạch chỉ có hơn bảy tháng thôi.”
“Ta cảm thấy ta thể hiện tốt hơn chút, chắc cũng nhanh.”
Ngô Tân: “…”
Không thể nói nữa, hôm nay không thể nói chuyện nữa!
Không nói đến phúc lợi còn đỡ, nói đến phúc lợi là ngân sách vọt lên hơn hai mươi nghìn rồi.
Hác Quỳnh có thể hưởng được đãi ngộ thế này ở Đằng Đạt, cho người ta hai chục nghìn một tháng chưa chắc người ta chịu đi!
Suy đi nghĩ lại, Ngô Tân chỉ có thể cắn răng báo giá xương máu.
“Ta nói thẳng vậy! Người đến công ty của chúng ta, trả ngươi lương hai mươi hai nghìn một tháng, thế nào!”
Ngô Tân nhìn Hác Quỳnh.
Hác Quỳnh nhìn Ngô Tân.
Nhìn nhau không nói nên lời.