Rất lâu sau, Hác Quỳnh vò đầu: “Không phải chứ, các ngươi đào người đều giảm lương sao?”
Ngô Tân: “?”
Cứng đờ cả người.
Giảm lương???
Ngô Tân cảm thấy hơi khó hiểu: “Không đúng, số tiền này đã cao hơn lương và thưởng của ngươi rồi, thêm tiền phúc lợi cũng chẳng thế này.”
Hác Quỳnh cạn lời: “Đâu có cao hơn thưởng của ta.”
Ngô Tân ngu người: “Chẳng phải ngươi nói thưởng của ngươi cao hơn tám nghìn sao?”
Hác Quỳnh: “Ta chỉ nói thưởng của ta cao hơn tám nghìn, cũng đâu nói cao hơn bao nhiêu, chẳng phải ta đang để ý đến cảm nhận của ngươi sao.”
Ngô Tân: “…”
Mẹ nó chứ để ý đến cảm nhận của ta!
Ngô Tân im lặng thở dài, nhìn Hác Quỳnh: “Người anh em, nếu người thật sự để ý đến cảm nhận của ta thì ngươi nói thật xem, cuối cùng thưởng của ngươi bao nhiêu?”
Hác Quỳnh: “Hơn mười nghìn.”
Ngô Tân: “…Người anh em, ngươi có thể nói chuẩn xác chút không, để ta chết tâm, hơn mười nghìn là bao nhiêu?”
Hác Quỳnh: “Hơn mười nghìn… gấp đôi?”
Mặt Ngô Tân đen thui, cảm thấy IQ của mình bị sỉ nhục: “… Người anh em, ngươi xem ta là đồ ngu à?”
“Lợi nhuận ròng một tháng của game các ngươi cũng có bốn năm triệu thôi nhỉ? Nếu ngươi được hai mươi nghìn tiền thưởng, thế chẳng phải một tháng dự án phát thưởng cả triệu sao?”
Hác Quỳnh gật đầu: “Đúng rồi.”
Ngô Tân cảm thấy ngày càng vô lý hơn: “Phát thưởng một phần năm tiền thu nhập của tháng luôn?”
Hác Quỳnh lắc đầu: “Không phải tính thế này.”
“Bọn ta không phát thưởng dựa vào lợi nhuận, mà là dựa vào danh tiếng.”
“Danh tiếng game hiện tại của bọn ta là A, cho nên mỗi tháng sẽ được phát thưởng một phần mười tổng tiền đầu tư, phát liên tục sáu tháng.”
“Game này bọn ta nghiên cứu phát triển rồi tuyên truyền, tổng cộng tốn hết mười triệu, nên mỗi tháng phát thưởng một phần mười con số này.”
Ngô Tân nghi ngờ mình có nghe nhầm không: “Nếu game không kiếm được tiền thì sao?”
Hác Quỳnh khó hiểu, nói: “Sao ngươi còn ngáo ngơ hơn ta vậy, ta đã nói là dựa vào danh tiếng để phát rồi, kiếm được tiền không thì cũng phát thưởng theo cái này.”
Ngô Tân im lặng hồi lâu, cảm thán: “Ài, người trong bộ phần game các ngươi kiếm được nhiều thật, thật ghen tị với các ngươi.”
Hác Quỳnh lắc đầu: “Không phải đâu, nhân sự, hành chính, tài vụ của công ty bọn ta… cũng kiếm được rất nhiều. Lương của ta trong công ty… cũng chỉ ở mức bình thường thôi.”
Ngô Tân: “…”
“Người anh em, công ty các ngươi còn tuyển người không?”
“Nếu ta nộp CV thì nộp ở đâu?”
Hác Quỳnh phất tay: “Cái này ta cũng không rõ lắm, nghe nói sau này tuyển nhân viên đều phải thi trước, cụ thể thi cái gì thì ta cũng không biết, bây giờ đề cử nội bộ cũng không dùng được nữa rồi.”
“Ài, không đúng, chẳng phải ngươi muốn đào ta sao?”
Đột nhiên Hác Quỳnh ý thức được hình như vị trí của hai người đã hoán đổi rồi.
Ngô Tân chắp tay: “Tạm biệt!”
Sau đó quay người đi.
Hác Quỳnh nhìn bóng lưng Ngô Tân rời đi, lẳng lặng nhấp một ngụm cà phê, trong lòng thấy khó hiểu.
HR bây giờ đều không chuyên nghiệp vậy sao?
Thứ bảy, ngày 6 tháng 11.
Bùi Khiêm nằm dài ở chỗ làm việc, bất lực lướt CV của từng người ứng tuyển gửi đến hòm thư điện tử công ty.
Nhân giờ bên bộ phận nhân sự đang gấp rút chuẩn bị tài liệu liên quan đến việc thi tuyển, vì công việc vô cùng phức tạp, rất nhiều khâu, nên trong thời gian ngắn cũng khó đều xử lý ra đầu ra đuôi.
Vừa hay Bùi Khiêm đang nhàm chán, mở hòm thư điện tử tuyển dụng của công ty ra xem, muốn tiện tay đào vàng, xem thử xem có thể phát hiện ra được phần tử nào thích hợp để trọng dụng không.
Nhưng tìm rất nhiều cũng không hài lòng được.
CV này, cái nào cái nấy đều là quá đẹp!
Không biết là bản thân làm hay là lên mạng bỏ tiền tìm người làm.
Xem ra mọi người đều rất coi trọng chuyện xin việc vào Đằng Đạt, nhưng điều này khiến tổng giám đốc Bùi sàng lọc rất khó khăn.
CV mà làm đẹp thế này thì tổng giám đốc Bùi đâu dám nhận.
“Thôi bỏ đi, ta muốn tự tuyển người là chuyện quá xa vời rồi.”
“Thôi thì đành đợi quy trình ‘thi sàng lọc theo tiêu chuẩn ăn không ngồi rồi’ vậy.”
Bây giờ Bùi Khiêm đang tuyển người, ví dụ như phó giám đốc nghiệp vụ điện thoại kia vẫn chưa tìm được.
Tuy rằng Lâm Vãn cũng phụ trách nghiệp vụ điện thoại, nhưng nàng cũng chỉ là người quản lý, hoặc chỉ có thể phụ trách một phần nội dung của nghiệp vụ điện thoại, tóm lại phải có người san sẻ công việc với nàng.
Đương nhiên nói trắng ra thì trình độ phải ngang ngửa với Lâm Vãn, không kéo chân.
Chỉ sợ thực lực của Lâm Vãn quá mạnh, nghiệp vụ game và điện thoại đều phát triển, thế thì khổ Bùi Khiêm quá.
Nhưng Bùi Khiêm mãi vẫn chưa tìm được người thích hợp.
Vốn dĩ Bùi Khiêm muốn tìm thử trong hòm thư điện tử, nhưng nghĩ lại, trước kia Đằng Đạt chưa từng có nghiệp vụ điện thoại nên cũng ít nhân tài lĩnh vực điện thoại gửi CV.
Thật sự tìm người ngoài ngành không biết gì, ý đồ này quá rõ ràng, dễ bị Lâm Vãn phát hiện ra, khả năng khuyên nàng về nhà thừa kế gia sản sẽ giảm mạnh.
Cho nên, tìm người phải có lý lịch mới được.
Bùi Khiêm ngẫm nghĩ, hay là nhờ Qiandu thử?
Hắn tìm theo keyword “điện thoại”, “phá sản” trên mạng.
Sau khi lướt sơ một lần, có một tin tức thu hút sự chú ý của Bùi Khiêm.
“Khoa học kỹ thuật Hồng Trình vỡ nợ, tổng số tiền phí thi hành án lên tới 130 triệu trong vòng chưa đầy một tháng.”
“Tin gần đây, công ty TNHH xxxx, đơn vị điều hành khoa học kỹ thuật Hồng Trình bị chấp hành án, số tiền phí thi hành án vào khoảng…”
“Có thông tin cho biết, khoa học kỹ thuật Hồng Trình gánh tổng nợ hơn 8 tỷ. Vì sao khoa học kỹ thuật Hồng Trình một năm trước kiếm được lợi nhuận ròng 174 triệu lại đột nhiên sụp đổ? Người sáng lập trong lúc phỏng vấn đã bày tỏ rằng nguyên nhân trực tiếp là bị đứt gãy dòng vốn, về lâu dài khiến công ty lỗ tiền.”
“Nhưng về vấn đề này, Thường Hữu – cựu phó giám đốc của khoa học kỹ thuật Hồng Trình, đã ẩn ý bày tỏ cách nhìn khác trên mạng, nghĩ rằng nguyên nhân cơ bản khiến khoa học kỹ thuật Hồng Trình thất bại là do tầm nhìn thiển cận. Nhưng lời bình này dẫn đến sự chỉ trích của cư dân mạng, nghĩ rằng chính là vì quyết sách sai lầm của Thường Hữu mới dẫn đến sự sụp đổ của khoa học kỹ thuật Hồng Trình.”