Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 509 - Chương 509. Ba Cái Logo (2)

Chương 509. Ba cái logo (2)
Chương 509. Ba cái logo (2)

Hôm nay chuyển phát nhanh chưa đến, vừa khéo có thể đến chỗ lão Mã.

Hai mươi triệu cho đầu tư Viên Mộng đã chuyển từ thứ hai rồi, đã năm ngày trôi qua, chắc tiền đã tiêu được phần nào rồi.

Nhưng mà Bùi Khiêm tính toán, dựa vào tài của Mã Dương, chắn hắn vẫn đang xoắn xuýt, cùng lắm bây giờ cũng chỉ tiêu hai ba triệu thôi.

Tuy rằng Bùi Khiêm đã nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại với lão Mã, bảo hắn nên ra tay thì cứ ra tay đừng do dự.

Nhưng nói kiểu gì thì… đó cũng hai hai chục triệu.

Bùi Khiêm sợ Mã Dương không nỡ tiêu tiền, cho nên mới định đến xem tình hình của đầu tư Viên Mộng thử, sẵn tiện làm công tác tư tưởng cho lão Mã.

Đầu tư Viên Mộng đã thuê văn phòng xong rồi, cách Đằng Đạt tầm mười lăm phút lái xe, cũng ở một tòa văn phòng cao cấp.

Bùi Khiêm đến văn phòng của đầu tư Viên Mộng theo địa chỉ, im lặng bước vào.

Trên đất trải một tấm thảm dày nên Bùi Khiêm bước lên cũng không có tiếng động gì.

Công ty lớn bây giờ trống không, nhưng có thể nghe thấy bên trong có người đang hét to, khiến cả công ty đều tràn ngập tiếng vọng.

“Mau mau, đánh được đánh được!”

“Giết tên yếu máu này trước!”

“Mau cứu ta!”

“Hộ giá! Hộ giá! Bảo vệ giám đốc Mã!”

Trong khu làm việc như lớn vậy mà chỉ có tổng cộng hơn hai mươi bàn làm việc, sắp thành bố cục giống quán cà phê Internet.

Mã Dương, Hạ Đắc Thắng cùng với một vài nhân viên tạp vụ mới tuyển dụng đang tập trung tinh thần cao độ múa phím với chuột, rõ ràng là đang say sưa chiến đấu.

Thấy cảnh tượng như vậy, Bùi Khiêm quả thực cảm động đến rơi nước mắt.

Xem đi, xem đi!

Ta đã nói gì chứ?

Đúng là anh em vẫn đáng tin nhất!

Nếu như ai cũng có thái độ làm việc giống như lão Mã thì lo gì chuyện lớn không thành?

Bùi Khiêm yên lặng đi tới sau lưng Mã Dương, đứng xem trận chiến.

Ván game này đã đi tới giai đoạn kết thúc, Bùi Khiêm đột nhiên phát hiện chiến tích của lão Mã lại là 10/0/2, điều này khiến cho hắn hoài nghi có phải mắt mình có vấn đề rồi hay không.

Sau pha công kích đơn giản cuối cùng của lão Mã, trụ sở địch quân nổ tung, hai chữ “chiến thắng” cỡ đại xuất hiện trên màn hình.

Mã Dương này mới ý thức tới Bùi Khiêm đứng ở phía sau mình.

“Ô, anh Khiêm, ngươi đến rồi!”

“Ban nãy tập trung quá không để ý tới, hơn nữa ta còn phải carry đồng đội mình nữa.”

“Nào nào nào, tiện đây ta giới thiệu cho ngươi mấy người bên ta mới tuyển được.”

Ngoại trừ Mã Dương ra, vẻ mặt những người khác khi thấy Bùi Khiêm đều hơi mất tự nhiên.

Mặc dù rất nhiều người chưa từng gặp Bùi Khiêm, nhưng nhìn phản ứng của giám đốc Mã là bọn họ có thể biết được người này chắc hẳn chính là ông chủ tập đoàn Đằng Đạt, là người có chức vụ còn cao hơn giám đốc Mã.

Tình huống này giống với kiểu chơi game trong giờ làm việc bị boss bắt ngay tại trận, vẻ mặt lúc này còn dễ coi nổi không?

Có điều thấy vẻ mặt tươi cười như không của tổng giám đốc Bùi, nhiều người vì thế mà thở phào nhẹ nhõm.

Mã Dương bắt đầu giới thiệu lần lượt cho Bùi Khiêm.

“Người này là Tiểu Chu, đang ở hạng 1780 điểm.”

“Người này là lão Lý, đang ở hạng 1730 điểm.”

“Người này là...”

Mã Dương giới thiệu qua hết một vòng chín người còn lại trong game, Bùi Khiêm phát hiện những người này đều giống Hạ Đắc Thắng, không có ai dưới hạng 1700 điểm cả, người cao nhất còn tới hạng 1860 điểm, nếu tiếp tục đánh thì cũng gần với tới ngưỡng cửa của game thủ chuyên nghiệp rồi!

Bây giờ Bùi Khiêm mới biết làm sao mà cảnh tượng phi khoa học kia lại xảy ra rồi.

Vì sao mà người chiến tích hàng năm 0/3/0 như lão Mã lại đột nhiên xuất thần như thế, carry toàn trận?

Mà nói cho cùng, cả trận ngoại trừ hắn ra thì chín người còn lại đều là người nhà mình cả...

Làm khó cho mấy vị đại thần 1800 điểm kia rồi.

Người bên phe lão Mã thì phải nghĩ cách đánh cho đối phương chỉ còn một vạch máu rồi để lão Mã chém;

Người ở phe đối diện, vừa phải giết đồng đội của lão Mã để không khiến cục diện trận chiến mất cân bằng một cách chóng vánh, khiến cho game thiếu đi sự hồi hộp, còn lúc lão Mã đuổi tới nơi thì lại phải lựa lúc mà diễn một chút, phản kháng lại vài đòn, cho lão Mã tận hưởng niềm vui một đánh năm.

Còn vì sao mà lão Mã lại không chết thì...

Nói thừa, ai dám giết hắn!

Loại hành vi này tương đương với việc đội bóng rổ của công ty chơi bóng, mà ngươi lại úp rổ một quả thật mạnh ngay ở trên đầu tổng giám đốc vậy.

Bùi Khiêm không chút nghi ngờ, ngay cả việc lão Mã lấy được điểm, tất cả cũng là do sai sót của đồng đội.

Nghe xong phần giới thiệu thành viên của Mã Dương, Bùi Khiêm dành ngay cho bọn họ sự kính trọng cao quý.

“Vất vả rồi!”

“Thứ bảy tuần này tất cả mọi người cùng nhau đến bếp tư nhân Minh Vân làm một bữa thịnh soạn!”

Bùi Khiêm không khỏi cảm khái, cuộc sống chẳng dễ dàng gì.

Tinh anh trong giới đầu tư chân chính như người ta, vì kế sinh nhai, thế mà giờ lại làm người chơi cùng game, hơn nữa còn là chơi game với độ khó ngang địa ngục.

Chín người chơi game cùng một mình lão Mã, hơn nữa còn để lão Mã chơi cho đã thì thôi.

Như này mà đưa ít tiền, lương tâm không cắn rứt sao?

Bắt buộc phải bù đắp về mặt tinh thần!

Đội chơi cùng lão Mã không hiểu sao tự nhiên lại được đãi một bữa thịnh soạn, cả đám tỏ vẻ vừa phấn khích vừa hoang mang.

Đồng thời ánh mắt nhìn về phía giám đốc Mã lại thêm mấy phần kính trọng.

Bọn họ đã nghe nói từ trước rằng giám đốc Mã quan hệ thân thiết với tổng giám đốc Bùi, nhưng không thể ngờ tới lại có thể thân thiết đến mức này!

Giám đốc Mã dẫn theo nhân viên ngày ngày chơi game mà tổng giám đốc Bùi cũng không quan tâm, đó là sự tín nhiệm tới mức nào chứ!

Mã Dương lôi kéo Bùi Khiêm: “Anh Khiêm, hay là ngươi cũng làm một ván đi? Đến đây, ngươi cũng thử cảm giác đánh với mấy đại thần 1800 điểm đi.”

“Bây giờ ta đã biết rồi, ta kẹt ở mức 1100 điểm, không thể lên được căn bản không phải vấn đề của ta, chủ yếu là do đồng đội kéo chân!”

“Mấy ván cấp cao này chơi thú vị hơn nhiều so với cấp thấp đó!”

Bùi Khiêm: “...”

Lão Mã à, ngươi bị ngu thật hả…

Hết chương 509.
Bình Luận (0)
Comment