Nếu ngươi không phải là CEO đầu tư Viên Mộng, chơi cùng mấy người này, sớm đã bị bón hành đến mức muốn đập máy tính rồi chứ ở đó mà...
Chẳng qua nhìn dáng vẻ đắm chìm trong thế giới riêng không muốn tỉnh lại của Mã Dương, Bùi Khiêm cũng không đành lòng vạch trần, đơn giản từ chối nói: “Không được không được, hôm nay ta tới có việc quan trọng, lần sau, lần sau nhất định sẽ chơi.”
“À mà, lão Mã này, hai mươi triệu ta đưa cho ngươi thế nào rồi? Tiêu hết bao nhiêu rồi?”
“Ta tới đây chủ yếu là muốn nhắc ngươi thêm lần nữa, đầu tư nhất định không được keo kiệt, lúc nên vung tay là phải vung tay, vung ra ít thì thắng được ít, vung ra nhiều mới có thể kiếm được món tiền lớn, hiểu chứ?”
Mã Dương hưng phấn gật đầu: “Anh Khiêm, ngươi yên tâm, hai mươi triệu kia ta tiêu hết rồi!”
Bùi Khiêm sửng sốt một chút, cảm thấy khá bất ngờ: “Hả? Tiêu hết tất rồi? Ngươi tiêu hết cả hai mươi triệu luôn rồi?”
Mã Dương gật đầu: “Đúng vậy, xong hết việc rồi ta mới chơi game, nếu không ngươi cảm thấy người chuyên nghiệp như ta đây sẽ chơi game trong thời gian làm việc sao?”
Bùi Khiêm chớp mắt, trong thoáng chốc có phần hoang mang.
Mặc dù đối với hắn mà nói, đây là kịch bản lý tưởng, nhưng việc lão Mã không nói nhiều lời đã ném luôn hai mươi triệu đi vẫn khiến cho hắn cảm thấy chấn động không thôi.
Cũng như khẳng định lại một lần nữa lão Mã chính là trọng thần của hắn!
Vẻ mặt Bùi Khiêm nhanh chóng chuyển từ hoang mang sang mừng rỡ, với tốc độ đốt tiền này của lão Mã, cho dù công ty có kiếm nhiều tiền hơn đi chăng nữa thì ta cũng chẳng còn gì phải sợ hết nhỉ?
“Nói nhanh, số tiền này đầu tư vào đâu rồi?”
Bùi Khiêm còn khá phấn khởi.
Mã Dương cười he he, mở ra một phần tài liệu điều tra ở trên máy tính ra: “Chính là công ty này! Tên là Finger Games, dịch sang tiếng Trung là Game ‘Ngón Tay’.”
“Sau khi cầm lấy số tiền kia, điều đầu tiên ta nghĩ đến chính là mua lại ‘Thần Khải’, nhưng mà ta không có cách nào liên lạc được với người sáng lập game này.”
“Hơn nữa nghe nói người ta còn bàn chuyện hợp tác với cả công ty game kếch xù ở tận Âu Mỹ, hai mươi triệu cỏn con của ta, người ta cũng không thèm liếc mắt.”
“Thế nên ta bèn để cho nhóm người Hạ Đắc Thắng tìm thử xem, vừa hay phát hiện công ty Finger Games này đang nghiên cứu phát triển một game tương tự, tên là “Imagine of Infinity”, gọi tắt là IOI, hơn nữa bây giờ đang rất thiếu tiền, muốn gọi vốn, thế là ta ok luôn!”
“Tổng số vốn cần kêu gọi là 8 triệu USD, ta tính toán thử, sau đó đổi hai mươi triệu thành 2,8 triệu USD, mua 20% cổ phần bán ra, còn có cả đại lý độc quyền trong nước nữa.”
“Tuy rằng bây giờ vẫn chưa thể sử dụng, nhưng đại lý độc quyền này được tặng không, ta suy đi tính lại lấy cũng chẳng thiệt, nếu như sau này không dùng thì chẳng phải vẫn có thể chuyển nhượng sao?”
“Ơ? Anh Khiêm, sao mà ngươi tái mét mặt mày thế này?”
“Mau mau mau, mang cái ghế tới đây.”
Hạ Đắc Thắng nhanh tay lẹ mắt đẩy một cái ghế làm việc bên cạnh tới, để cho tổng giám đốc Bùi ngồi xuống.
Bùi Khiêm cảm thấy hơi chóng mặt.
Hắn hoàn toàn không ngờ được rằng, tên thích khách đầu tiên trong chu kỳ mới này lại chính là người anh em tốt mà mình tin tưởng!
Nhát đâm đột ngột sau lưng này khiến cho tổng giám đốc Bùi không biết phải làm sao.
Không phải là việc bị đâm sau lưng chỉ xuất hiện vào tuần cuối chu kỳ trước khi kết toán hay sao?
Giờ mới là đầu chu kỳ mà!
Bùi Khiêm vẫn thấy khó có thể tin được: “Đầu tư ra nước ngoài... chẳng phải cần báo cáo với các bộ ban ngành liên quan để được phê duyệt hay sao?
Hạ Đắc Thắng giải thích: “Tổng giám đốc Bùi, đúng thật là phải báo cáo để phê duyệt, song quá trình xét duyệt chỉ thực hiện với những khoản đầu tư có giá trị trên một trăm triệu USD.”
“Chúng ta mới đầu tư tổng cộng hơn hai triệu USD, không tính là dự án lớn, lập hồ sơ ở Kinh Châu là được rồi. Trước đây, tư bản Phú Huy cũng từng đầu tư cho dự án tại nước ngoài, bọn ta đều đã có kinh nghiệm với nghiệp vụ này, cho nên việc phê duyệt diễn ra cực kỳ nhanh chóng.”
“Huống chi chúng ta chỉ mua lại cổ phần, không phải là mua lại tài sản, thời gian chờ làm thủ tục ngắn hơn rất nhiều.”
“Dĩ nhiên là vẫn còn một vài thủ tục sau cùng, khả năng còn phải mất một thời gian ngắn nữa.”
Toang rồi.
Bùi Khiêm quay đầu nhìn về phía Mã Dương, thều thào hỏi: “Vì… vì sao lại đầu tư vào cái này?”
Mã Dương cười nói: “Anh Khiêm, không phải ngươi nói với ta là, thích cái gì thì lập tức đầu tư cái đó sao? Ngươi cũng biết, thứ ta thích thì không nhiều lắm.”
Bùi Khiêm: “...”
Xảy ra chuyện lớn rồi.
Thấy sắc mặt Bùi Khiêm trắng bệch, trên gương mặt cũng không có biểu cảm tán thưởng hay vui mừng gì, trong lòng Mã Dương đột nhiên cảm thấy hơi hoang mang.
“Anh Khiêm, không phải là ngươi đang trách ta tiêu quá nhiều tiền đấy chứ?”
“Có phải ngươi cảm thấy không đáng đầu tư nhiều tiền như vậy vào một công ty nhỏ của nước ngoài không?”
Bùi Khiêm: “...”
Nhìn ánh mắt chân thành của lão Mã, Bùi Khiêm không nói nên lời.
Nên nói thế nào nhỉ...
Ban đầu người bảo lão Mã lúc nên vung tay thì vung tay, đừng do dự là Bùi Khiêm.
Người bảo lão Mã thích cái gì thì đầu tư vào cái đó cũng là Bùi Khiêm.
Chơi game “Thần Khải” là một trong số ít sở thích của lão Mã, không đầu tư cho “Thần Khải” được, lão Mã chỉ có thể buông bỏ, tìm bừa một công ty nhỏ ở nước ngoài làm game tương tự để đầu tư, hơn nữa còn lập tức đập toàn bộ hai mươi triệu vào đó.
Nhìn từ mọi mặt, lão Mã vẫn rất nghe lời Bùi Khiêm.
Hơn nữa, có lẽ đây là một giao dịch khá không đáng tin, vô cùng phù hợp với dự tính ban đầu của Bùi Khiêm.
Nhưng trong lòng Bùi Khiêm có nỗi khổ, vừa nhìn đã biết công ty này cực kỳ có tiềm năng!
IOI này, có phải sau này sẽ trở thành LOL không?
Sở dĩ chuyện này khiến Bùi Khiêm cảm thấy bất ngờ, chủ yếu là bởi vì hắn đã từng tra các thông tin tương tự ở trên mạng vào năm ngoái rồi!
Dựa theo trí nhớ ban đầu, công ty Riot vốn nên được thành lập vào khoảng năm 2006, năm 2008 đã huy động được tám triệu USD, thu hút được ba nhà đầu tư.