Rốt cuộc ba bốn năm sau sẽ như thế nào, ai có thể nói chính xác chứ?
Nước xa không cứu được lửa gần, cho dù ba bốn năm sau thật sự có thể nằm kiếm tiền, vậy thì cũng không ảnh hưởng đến sách lược phát triển bây giờ của Bùi Khiêm.
Tóm lại, về lâu về dài, cổ phần và đại lý độc quyền này, nhất định phải giữ lại.
Nếu không thích cách kiếm tiền gần đây, vậy thì nghĩ cách tiêu hết tiền đột xuất, làm logistics, làm nhà kho, làm việc công ích... dù sao đổi cách tiêu tiền khác thì cũng tương đương với việc mang lại hạnh phúc cho xã hội.
Nghĩ vậy, hình như tình huống cũng không gay go đến thế.
Hy vọng thua lỗ không hề bị cắt đứt triệt để.
Hơn nữa, Bùi Khiêm suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ ra một chủ ý hay.
“Vừa hay, ta có thể mượn cơ hội này để phòng ngừa rủi ro!”
“Nếu thế giới này đã có IOI, vậy thì có phải sẽ tương đương với việc người chiến thắng sau này đã được xác định rồi không?”
“Vậy ta tự làm một game MOBA nữa, vậy chẳng phải chắc chắn sẽ flop rồi sao?”
“Vậy thì chẳng phải game này sẽ biến thành một cái động không đáy, muốn đốt bao nhiêu tiền thì đầu tư vào trong đó cũng được!”
Bùi Khiêm như thể đột nhiên phát hiện ra một đại lục mới, có thể nói là một hy vọng khác!
Nếu như tương lai IOI đã được định sẵn là sẽ quét sạch toàn cầu, khi đó có lẽ game chất lượng tốt như “Thần Khải” vẫn có thể chống chọi được, nhưng e rằng những game MOBA sẽ nhanh chóng bị đánh cho tan tác, chỉ đành quay đầu bỏ chạy.
Nếu đã như vậy, Đằng Đạt cũng làm một game MOBA, vậy thì chẳng phải sẽ thất bại hay sao?
Đầu tiên là đập vào 50 triệu, thấy tình huống không ổn lại đập thêm 50 triệu nữa, cuối cùng game này bị flop bởi vì không thể chống lại được làn sóng của IOI, cho nên toàn bộ kinh phí nghiên cứu và phát triển đều như đổ sông đổ bể…
Vậy chẳng phải quá tốt rồi sao?
Bùi Khiêm càng nghĩ càng cảm thấy việc này hợp lý!
Hắn vốn định dành ngân sách 50 triệu cho bộ phận game của Đằng Đạt, hơn nữa còn đang lo âu không biết nên tiêu như thế nào.
Bây giờ không cần lo lắng nữa, đã có mục tiêu rồi!
Nghĩ tới đây, Bùi Khiêm vội vàng gọi Lý Nhã Đạt tới.
“Có game mới rồi, ngươi ghi chép đơn giản lại đi.”
Lý Nhã Đạt vội vàng lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong túi ra: “Được, tổng giám đốc Bùi nói đi.”
Bùi Khiêm suy nghĩ: “Ngươi từng chơi ‘Thần Khải’ chưa? Cứ dựa theo đó mà làm một kiểu tương tự.”
“Còn về tên... thì gọi là GOG đi, Glory of Gods, vinh quang của thần.”
Bùi Khiêm cảm thấy, LOL, IOI, COC, và WOW đều có rồi, số chữ cái dùng được thật sự không còn nhiều.
Nếu đã như vậy, vậy thì tên là GOG đi, thực ra cũng chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì, chỉ mong game này có thể chơi “thua” càng sớm càng tốt.
Lý Nhã Đạt vẫn đang chờ.
Đợi một phút, nàng hơi nghi ngờ hỏi: “Chỉ vậy thôi?”
Bùi Khiêm gật đầu: “Đúng vậy.”
Dù sao cũng chỉ là làm bừa ra một game để đốt tiền, các ngươi cứ việc làm đi.
Lý Nhã Đạt suy nghĩ một chút: “Nhưng nếu chúng ta rập khuôn theo ‘Thần Khải’, có phải... không được ổn lắm không?”
“Tuy rằng luật pháp không đánh bản quyền gameplay, nhưng làm quá giống cái trước chắc chắn sẽ bị mắng.”
Bùi Khiêm gật đầu: “Ừm, nói có lý.”
Mục tiêu của tổng giám đốc Bùi cũng chỉ là thua lỗ tiền, chứ không phải bôi nhọ danh tiếng của mình và công ty, thật sự không cần thiết dẫn phải kiếm fame để bị ăn mắng.
“Nếu như vậy thì các ngươi cứ tùy ý sửa đổi đi.”
“Thay đổi khác hoàn toàn với bản gốc đi, để người chơi không phát hiện ra chúng ta đi sao chép là được.”
“Phiên bản đầu tiên sẽ cho ra mắt hai mươi tướng được thoải mái lựa chọn, thời gian nghiên cứu và phát triển là bốn tháng.”
“Ngân sách trước mắt là 50 triệu, cứ việc chi tiêu thoải mái, không đủ thì sau này sẽ bổ sung thêm.”
Lý Nhã Đạt sửng sốt: “Hả? Nhiều vậy sao?… E rằng không tiêu hết được đâu.”
Không tiêu hết sao được?
Bùi Khiêm không hài lòng, nhân viên của mình không biết phát huy tính năng động chủ quan chút nào cả.
Bùi Khiêm chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: “Tiêu tiền thế nào còn cần ta dạy sao?”
“Đập thật nhiều vào đồ họa, mô hình, động tác, bối cảnh cốt truyện, chi tiết...”
Lý Nhã Đạt hơi ngượng ngùng nhìn cuốn sổ nhỏ: “Nhưng mà... tổng giám đốc Bùi, nếu chỉ là map và hơn hai mươi tướng, tiền cho đồ họa cũng không tốn nhiều như vậy...”
Bùi Khiêm: “...”
Suy nghĩ kỹ một chút thì quả thật có chuyện như vậy.
Bởi vì có sự tồn tại của trạm tài nguyên RSRO chính thức, kinh phí phát triển game của thế giới này giảm đi không ít.
Muốn tiêu hết năm mươi triệu ngân sách mà chỉ dựa vào một map và hơn hai mươi tướng trong thời gian bốn tháng, quả thực hơi khó.
Vậy chỉnh lại thế nào?
Bùi Khiêm suy nghĩ, có kinh nghiệm làm game MOBA nào khác có thể tham khảo một chút không?
Số lượng game MOBA thất bại không hề ít, nhưng suy cho cùng sự thất bại của những game đó đều là bởi vì gameplay không ổn, chương trình quá nhiều bug, hoặc là quảng bá không có hiệu quả.
Không thể nói rõ được.
Bùi Khiêm ngẫm nghĩ, nghĩ ra một phương hướng khá ổn.
Một số game sau khi nghiên cứu phát triển và tiến hành chạy thử xong, lại không dám chính thức ra mắt.
Bởi vì một khi chính thức ra mắt, chẳng khác nào tuyên bố phá sản ngay lập tức.
Bùi Khiêm cảm thấy, mình nên học tập kinh nghiệm này thử xem sao!
Đương nhiên, chắc chắn không được ăn cắp bản quyền.
Ăn cắp bản quyền sẽ không được ra mắt chính thức, nếu như cả hai chu kỳ đều không thể kế toán, vậy thì hệ thống sẽ xử lý tổng giám đốc Bùi.
Nhưng, nếu mua hết những bản quyền này thì sao?
Vậy thì sẽ cần nhiều tiền tới mức nào đây!
Căn bản không cần lo lắng tới việc không tiêu hết tiền!
Chỉ cần không ngừng mua bản quyền, thì bất kể đầu tư bao nhiêu tiền cũng không kiếm lại được gì.
Bùi Khiêm cảm thấy đây là ý tưởng hay: “Vậy thì mua IP!”
“Cho dù là trong nước hay là ngoài nước, có IP nhân vật nào thấy được thì cứ mua bất kể đắt hay rẻ, có IP nhân vật nào làm được trong game thì cứ làm.”
“Ờm, còn loại IP hot phải trên một triệu USD mới có thể mua được thì bỏ đi, mua nhiều IP một chút thì tiện hơn.”