Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 514 - Chương 514. Toàn Bộ Cách Chơi Đã Được Quyết Định Đều Bị Loại Bỏ

Chương 514. Toàn bộ cách chơi đã được quyết định đều bị loại bỏ
Chương 514. Toàn bộ cách chơi đã được quyết định đều bị loại bỏ

Quy mô công ty càng ngày càng lớn, phúc lợi mà hệ thống cho phép Bùi Khiêm phân chia cho các nhân viên cũng càng ngày càng nhiều.

Ví dụ trước đây, việc chia tiền thưởng cho nhân viên diễn ra theo từng đợt, các loại phụ cấp và hạn ngạch đền bù đều có mức giới hạn.

Khi tỷ suất lợi nhuận của Đằng Đạt càng ngày càng tăng, quy mô càng ngày càng lớn, hạn ngạch của các loại phụ cấp cũng từ từ tăng lên.

Đầu tháng sáu năm nay, Bùi Khiêm đã sắp xếp tiền trợ cấp thuê nhà cho mỗi nhân viên là 1000 đồng, các nhân viên chỉ cần có thêm một ít tiền là cũng có thể thuê một căn nhà khá tốt ở Kinh Châu.

Có điều Bùi Khiêm chắc chắn cũng không thỏa mãn với việc này.

Đằng Đạt liên tục phát triển, phúc lợi này chắc chắn vẫn có thể tăng thêm, sớm muộn gì cũng xây được ký túc xá cho nhân viên.

Bởi vì rất nhiều công ty lớn có ký túc xá cho nhân viên, đây cũng không phải là phúc lợi quá đáng gì.

Mặc dù đối với Đằng Đạt hiện giờ mà nói, việc xây dựng ký túc xá cho nhân viên là không cần thiết, nhưng một năm rưỡi nữa thì sao?

Chỉ cần hệ thống cho phép, Bùi Khiêm chắc chắn sẽ làm ngay lập tức.

Đến lúc đó, hắn vui vẻ sắp xếp các nhân viên vào ký túc xá là xong.

Sau đó, tổng giám đốc Bùi giữ lại một căn phòng to nhất rộng rãi nhất cho mình, tốt biết bao.

Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm hơi chán nản.

Hắn cũng không rõ rốt cuộc là nhân viên đang ăn ăn bớt phúc lợi của mình, hay là mình đang ăn bớt phúc lợi của nhân viên nữa.

Hay là nhân viên và tổng giám đốc Bùi lợi dụng lẫn nhau, tạo thành mối quan hệ đôi bên cùng có lợi?

Tóm lại, mua nhà cho mình, chuyện này không vội.

Hiện tại Bùi Khiêm đang ở trong căn nhà hai phòng ngủ rất thoải mái, hơn nữa bình thường đến trường học, công ty, quán cà phê Internet Netfish đều rất thuận tiện, chỗ này chỉ là để ở, cũng không nhất thiết phải kiếm một căn biệt thự làm gì.

Bùi Khiêm đang suy nghĩ thì nhận được một tin nhắn trên điện thoại, là Diệp Chi Chu gửi tới.

“Tổng giám đốc Bùi, phương hướng chung của game kinh dị đã có rồi, ngươi xem lúc nào ngươi có thời gian thì ngó qua thử rồi quyết định?”

Bùi Khiêm nhìn đồng hồ đeo tay, hôm nay hơi muộn, đã sắp năm giờ, nên tan làm rồi.

Hắn vừa định bảo sáng mai thì kết quả lại thấy, ngày mai là thứ bảy.

Bùi Khiêm suy nghĩ một chút, trả lời: “Buổi sáng thứ hai đi.”

……

Hai ngày cuối tuần, Bùi Khiêm nghỉ ngơi thật tốt để chữa lành tâm hồn bị lão Mã làm tổn thương nghiêm trọng.

Hắn cũng tiện thể đi xem nhà, vừa ý được hai ba tiểu khu gần ga tàu Nam Kinh Châu, nhưng vẫn cần phải lựa chọn, xem xét và nghiên cứu kỹ lưỡng thêm những vấn đề nhỏ nhặt khác như vị trí địa lý, kiểu cách ngôi nhà, khoản đầu tư này có đáng hay không…

……

Buổi sáng thứ hai, Bùi Khiêm đi tới Game Thương Dương.

Vừa đi vào, hắn đã cảm thấy bầu không khí có gì đó sai sai.

Giữa ban ngày ban mặt kéo rèm cửa sổ vào làm gì?

Cả khu làm việc tối đen như mực, chỉ có màn hình máy tính phát ra ánh sáng mờ ảo, ai nấy đều đeo tai nghe, không động đậy chút nào.

Cảnh tượng này kỳ lạ tới mức không nói nên lời.

Bùi Khiêm suýt nữa là tưởng mình đi nhầm, tới hiện trường của một nghi lễ thần bí cỡ lớn.

Cũng may chỗ làm việc của Hác Quỳnh cách cửa chính không xa, Bùi Khiêm phát hiện thanh niên có phần ngốc nghếch này cũng đang tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, bả vai hơi chùng xuống, cẩn thận di chuyển tay cầm.

Bùi Khiêm vỗ nhẹ vào vai hắn một cái: “Ờm, Diệp...”

Hắn muốn hỏi Diệp Chi Chu ở đâu.

Nhưng hắn còn chưa nói xong, Hác Quỳnh đã đột nhiên “vụt” một cái bật dậy khỏi chỗ ngồi.

“A!!!”

“A!!”

“Aaaaaa!”

Khu làm việc trong nháy mắt gào khóc thảm thiết, tiếng thét chói tai không ngừng vang lên, lấy Hác Quỳnh làm trung tâm rồi dần lan rộng ra.

Bùi Khiêm choáng váng.

Suýt nữa thì hắn tưởng nhân viên của mình gặp phải chuyện bất trắc gì.

Chẳng mấy chốc, gần đó đã truyền đến vài tiếng mắng chửi.

“Mẹ kiếp, ai lại hét vậy!”

“Không phải đã nói ai hét là chó rồi sao?”

“Các ngươi bình tĩnh chút, các ngươi hét nữa thì ta cũng không chơi tiếp được...”

Hác Quỳnh cũng rất tủi thân: “Đừng trách ta, ta đang chơi thì đột nhiên có người vỗ lên bả vai ta, ta... Á? Tổng giám đốc Bùi, chào tổng giám đốc Bùi!”

Tất cả mọi người đều lần lượt tháo tai nghe xuống, nhìn qua.

Bùi Khiêm vốN chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này thì lạnh cả sống lưng.

Trong căn phòng tối đen như mực có mấy chục màn hình sáng lên, tỏa ra ánh sáng xanh mờ ảo.

Phía trước mỗi màn hình đều có một cái đầu người đen xì, những người này vốn đang chăm chú nhìn vào máy tính, nhưng vừa nghe thấy bốn chữ “tổng giám đốc Bùi” thì tất cả đều đồng loạt quay đầu lại...

Đáng sợ quá!

Bùi Khiêm vội vàng mò mẫn để bật đèn ở bên cạnh lên.

Đèn vừa sáng lên, cuối cùng bầu không khí quỷ dị này cũng biến mất.

“Các ngươi đang làm gì vậy… Ban ngày ban mặt kéo cửa rèm cửa sổ vào làm gì…” Bùi Khiêm rất cạn lời.

Hác Quỳnh phát hiện mình đã hù dọa tổng giám đốc Bùi rồi, thấy hơi xấu hổ, vội vàng giải thích: “Xin lỗi, tổng giám đốc Bùi, giám đốc Lâm bảo bọn ta tắt đèn đi để tìm cảm giác cho game kinh dị.”

Bùi Khiêm: “…Cũng không cần phải làm như vậy chứ.”

Hác Quỳnh gãi đầu, cười ngốc nghếch: “Hết cách rồi, đám người bọn ta đều chưa có kinh nghiệm làm game kinh dị, giám đốc Lâm nói, nhiệm vụ lần này không thể có sơ suất, nhất định phải cố gắng hết mình.”

Bùi Khiêm không khỏi thương xót đám người này.

Làm game kinh dị, chưa gì đã tự dọa mình trước tới mức này.

Hác Quỳnh lại nói: “Giám đốc Lâm còn nói, bọn ta phải học hỏi tinh thần ‘muốn độc ác với người khác, thì phải độc ác với mình trước’ của tổng giám đốc Bùi, tổng giám đốc Bùi kiên trì qua ải ‘Quay Đầu Là Bờ’, là một tấm gương tuyệt vời cho bọn ta!”

Bùi Khiêm: “...”

Đừng nhắc tới ‘Quay Đầu Là Bờ’ nữa, ta không muốn nhớ lại những việc đã trải qua của game đó chút nào.

Giám đốc Lâm hoàn toàn hiểu lầm lời của ta! Đều là hiểu lầm!

Nhưng nói đến đây, Bùi Khiêm càng đồng tình với mọi người hơn.

Hết chương 514.
Bình Luận (0)
Comment