“Mọi người đều vất vả rồi, tháng này ta sẽ phát cho mỗi người hơn 1000 đồng phí tổn thất tinh thần…”
Trong tiếng hoan hô “cảm ơn tổng giám đốc Bùi”, Bùi Khiêm đi tới phòng họp.
Trong phòng họp không sử dụng máy chiếu, chỉ có một bản thiết kế ngắn gọn.
Đã hai tuần trôi qua kể từ khi Bùi Khiêm quyết định để Game Thương Dương làm game kinh dị, đối với việc viết một bản thảo ngắn gọn mà nói, thời gian này đã quá dư dả.
Nhưng nghĩ đến việc toàn thể nhân viên của Game Thương Dương đều chưa có kinh nghiệm làm game kinh dị, quyết định dành phần lớn thời gian trong hai tuần để chơi game kinh dị, tìm ý tưởng, cho nên có lẽ thời gian thật sự được dùng để viết cách chơi và cốt truyện game không nhiều.
Bản thảo tóm tắt này được viết rất sơ lược, nhưng Bùi Khiêm nhìn lướt qua, phương hướng chung rất chính xác.
Nếu làm theo phương hướng chung này, không dám nói chắc là sẽ hot, nhưng kiếm chút tiền thì không thành vấn đề.
Vì để thay đổi hiện trạng này, cho nên tổng giám đốc Bùi mới tới đây.
Đương nhiên Diệp Chi Chu khá tự tin với bản thảo tóm tắt này: “Tổng giám đốc Bùi, để ta giải thích sơ qua ý tưởng đã được quyết định hiện tại!”
“Đầu tiên, bọn ta định làm game một người chơi có cốt truyện nhất định.”
“Còn đề tài chính của game sẽ dựa theo đề tài ma quỷ phương Đông, bởi vì đề tài tương tự mang lại cho mọi người cảm giác sợ hãi nhất.”
“Cuối cùng, bọn ta cân nhắc không cho người chơi bất cứ vũ khí nào, dưới tình huống không cách nào phản kháng mới có thể kích thích cảm giác sợ hãi của người chơi đến cực hạn.”
Bùi Khiêm im lặng trong chốc lát.
Những ý tưởng này nghe có vẻ khá đáng tin.
Thậm chí trong đầu Bùi Khiêm còn hiện lên hình ảnh của vài game kinh dị khá thành công.
Tuy rằng game kinh dị tương đối ít người, nhưng nếu quá hot, hot tới mức ai ai cũng biết, vậy thì nhất định có thể kiếm được một khoản tiền lớn.
Hơn nữa, ngân sách đầu dự tính tư cho Game Thương Dương lần này là ba mươi triệu, đập số tiền này vào, hiệu quả kinh dị chắc chắn sẽ rất tốt.
Nhất định sẽ kiếm được lợi nhuận.
Thế thì không được!
Bùi Khiêm suy nghĩ, khẽ lắc đầu: “Quá bình thường.”
Lâm Vãn ở bên cạnh im lặng nghe, để lộ ra biểu cảm “ta biết ngay mà”.
Tổng giám đốc Bùi là một người vô cùng sáng tạo, sao có thể chấp nhận một sáng kiến tầm thường như vậy được!
Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân vội vàng lấy giấy bút ra, chuẩn bị ghi chép lại.
Bùi Khiêm nhìn những phương hướng chung trong bản thảo tóm tắt, bèn thay đổi một chút.
“Game kinh dị thì cần cốt truyện gì chứ? Không làm cốt truyện.”
“Game kinh dị một người chơi quá nhiều rồi, làm online đi.”
“Cần ma quỷ làm gì, chúng ta phải tin vào khoa học, trong game này không cần có ma quỷ, cùng lắm là xuất hiện người điên.”
“Cũng không cần có sinh vật biến dị gì hết, thiết lập các loại oán linh đi.”
“Hệ thống vũ khí à…”
Nói đến đây, Bùi Khiêm hơi do dự.
Cái này quả thật không dễ chút nào.
Nếu không có hệ thống vũ khí, vậy thì sẽ làm thành thể loại game tương tự như “Outlast”.
Nếu có hệ thống vũ khí, vậy thì sẽ làm thành thể loại game tương tự như “Resident Evil”.
Cái trước cảm giác kinh dị rất mạnh, cảm giác nhập vai cũng rất mạnh; mặc dù cái sau dễ trở thành một game speedrun, giết quái vật, nhưng cũng có rất nhiều người yêu thích.
Hai cách làm này đều không thể nói là sai, nếu làm tốt thì đều có thể kiếm tiền.
Vậy thì chỉ có thể chọn con đường thứ ba.
“Làm hệ thống vũ khí, nhưng phải ít loại, uy lực phải yếu.”
“Vũ khí lợi hại nhất chỉ có thể là súng lục nhỏ.”
“Được rồi, cứ làm theo phương hướng chung này đi.”
Bùi Khiêm trung hòa cả hai thể loại game lại, có cảm giác hơi nửa nọ nửa kia, có hệ thống vũ khí, nhưng hệ thống vũ khí rất rác rưởi.
Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân ghi chép xong, trố mắt nhìn nhau.
Ờm, những thứ được quyết định trước đó đều không được giữ lại, tất cả đều bị loại bỏ…
Diệp Chi Chu nhìn mấy nội dung trong quyển sổ.
Sau đó cảm thấy… thế này chẳng phải đang đi ngược lại những phương hướng mà chúng ta đã quyết định trước đó hay sao?
Có vẻ như cũng chẳng có ý tưởng mới nào khác ngoài việc “đi ngược lại” ra…
“Chẳng lẽ đây chính là bí quyết độc quyền giúp những game mà tổng giám đốc Bùi tạo ra luôn thành công?”
“Tổng kết các đặc điểm của tất cả game có mặt trên thị trường, sau đó cố ý làm ngược lại, từ đó tạo ra cảm giác mới mẻ mà người chơi chưa từng có?”
“Chậc...”
Diệp Chi Chu cảm thấy suy nghĩ này hơi vô lý, đồng thời cũng cảm thấy điều không chỉ xúc phạm tổng giám đốc Bùi, mà còn xúc phạm chính mình.
Nếu có thể dễ dàng thành công đến thế, vậy thì tại sao ngày nào bản thân cũng suy nghĩ nát óc việc làm thế nào để sản xuất một game như vậy chứ?
Nhưng xem xét kỹ lại, Diệp Chi Chu lại phát hiện ra vấn đề mới.
Sau khi làm ngược lại, kết quả trông cực kỳ ảo ma.
Ví dụ như, tổng giám đốc Bùi yêu cầu làm game kinh dị online.
Sao mà làm được!
Hai người, thậm chí là nhiều người cùng chơi game kinh dị? Vậy có còn đáng sợ nữa không?
Hình như trên thị trường chưa từng có hạng mục game nào như vậy?
Nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ chính bởi trên thị trường không có hạng mục tương tự, cho nên game được sản xuất ra mới có vẻ mới mẻ hơn, mới có thể tạo thành một chủ đề hot nhỉ?
Diệp Chi Chu bất giác rơi vào vòng xoáy tưởng tượng, rất nhiều suy nghĩ không ngừng quanh quẩn trong đầu khiến hắn hơi choáng váng.
Vương Hiểu Tân cũng rất choáng váng.
Hắn cảm thấy, nếu làm theo như những gì mà tổng giám đốc Bùi nói, vậy thì căn bản không làm nổi game này.
Bởi vì từ trước đến nay chưa bao giờ thấy game tương tự, bọn ta biết làm kiểu gì đây?
“Tổng giám đốc Bùi, ngươi có thể cho bọn ta thêm một số gợi ý được không?”
Bùi Khiêm cười thầm trong lòng.
Cho thêm một số gợi ý nữa?
Không thể gợi ý thêm nữa, các ngươi tự hiểu đi, ta cũng chẳng thể nói là làm thành một game thua lỗ được.
Bùi Khiêm đang định mở miệng từ chối thì Lâm Vãn nói.
“Thế là đủ rồi, tổng giám đốc Bùi đã giúp chúng ta xác định được phương hướng chung, mà ý nghĩa sâu xa của game đều nằm trong mấy lời gợi ý này cả.”