Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 516 - Chương 516. Quy Trình Chuẩn Xác Để Suy Đoán Ý Đồ Của Tổng Giám Đốc Bùi

Chương 516. Quy trình chuẩn xác để suy đoán ý đồ của tổng giám đốc Bùi
Chương 516. Quy trình chuẩn xác để suy đoán ý đồ của tổng giám đốc Bùi

“Kết hợp với trải nghiệm game mấy ngày qua, chúng ta phải có năng lực tư duy độc lập, đừng lúc nào cũng như một đứa bé gào khóc đòi ăn, đợi tổng giám đốc Bùi đút cơm đến tận miệng.”

 

Bùi Khiêm: “...”

 

Giám đốc Lâm đỉnh của chóp!

 

Nói ra tiếng lòng của ta!

 

Vương Hiểu Tân cúi đầu, có hơi xấu hổ.

 

Đúng thế, tổng giám đốc Bùi cũng đã định ra phương hướng chung, chẳng lẽ bọn ta không thể giải quyết được những vấn đề nhỏ này sao? Vậy thì quá có lỗi với thân phận nhà thiết kế của bản thân!

 

“Vậy thì chúng ta sẽ tìm những ý tưởng mới.” Vương Hiểu Tân và Diệp Chi Chu trở lại vị trí làm việc, bắt đầu bận rộn.

 

Bùi Khiêm giữ Lâm Vãn ở lại, muốn hỏi đơn giản về một số chuyện của khoa học kỹ thuật OTTO.

 

Lúc trước Bùi Khiêm đã nói với Lâm Vãn về việc sắp xếp chức vụ cho Thường Hữu, nhưng lúc đó chỉ nói qua điện thoại, hơn nữa cũng tương đối ngắn gọn.

 

Bây giờ Bùi Khiêm định sẽ dành ra vài phút để trao đổi kỹ càng hơn.

 

Dù sao lâm Vãn cũng là giám đốc trên danh nghĩa của khoa học kỹ thuật OTTO, chức vụ còn cao hơn nửa cấp so với Thường Hữu.

 

Nếu như Lâm Vãn hoàn toàn buông tay không quan tâm đến khoa học kỹ thuật OTTO, cho dù điện thoại gặp phải vấn đề hỏng hóc, Lâm Vãn cũng sẽ không cảm thấy quá thất vọng, hơn nữa nàng cũng không thể rời khỏi Đằng Đạt, quay trở về nhà thừa kế gia nghiệp.

 

Mục tiêu cuối cùng của Bùi Khiêm là để cho Lâm Vãn cũng có những “đóng góp quan trọng” vào sự phát triển của khoa học kỹ thuật OTTO, như vậy sau khi sản phẩm thất bại, Lâm Vãn cũng sẽ cảm thấy bản thân bất tài, hơn nữa Game Thương Dương thất bại tất nhiên cũng sẽ khiến Lâm Vãn cảm thấy nản lòng thoái chí.

 

“Còn về Thường Hữu, ta biết hiện tại trong xã hội, nhất là trong ngành này có rất nhiều suy đoán không tốt về hắn, nhưng mà…”

 

Bùi Khiêm có chút lo lắng, nếu như Lâm Vãn và Thường Hữu không hòa hợp, đến lúc đó Lâm Vãn sẽ đổ tất cả lỗi liên quan đến vấn đề điện thoại hỏng hóc cho Thường Hữu, vậy thì không thể hoàn thành mục tiêu khiến nàng quay về nhà thừa kế gia nghiệp.

 

Lâm Vãn lắc đầu: “Tổng giám đốc Bùi, ngươi không cần phải lo lắng.”

 

“Nếu đã là người ngươi nhìn trúng, ta tin chắc rằng hắn có điểm gì đó hơn người.”

 

“Bây giờ là thời đại của vạn vật kết nối, là thời đại bùng nổ thông tin, cũng là thời đại chưa bao giờ thiếu thốn thông tin.”

 

“Trên mạng, chỉ trong một đêm tin đồn có thể lan truyền ra toàn thế giới, thế nhưng bài viết đính chính tin đồn trên mạng lại không ai quan tâm.”

 

“Tương tự như vậy, trên mạng, ‘drama’ về một người có thể lan truyền một cách mạnh mẽ chỉ trong vòng một đêm, rất nhiều người cũng thường cho rằng bản thân đã hiểu rõ được một cá nhân nào đó chỉ từ vài thứ nhìn thấy được trên mạng.”

“Nhưng con người thật của hắn lại bị che lấp bởi tin tức trên mạng.”

 

“Mặc dù ta không đồng ý với rất nhiều quan điểm của cha ta, nhưng hắn luôn nhấn mạnh Internet không phải là vạn năng, việc có quá nhiều thông tin trái lại có thể khiến cho con người ta trở nên mù quáng, điểm này ta đồng ý.”

 

“Ta tin chắc tổng giám đốc Bùi đã cân nhắc của riêng mình khi lựa chọn phó giám đốc Thường làm người phụ trách của khoa học kỹ thuật OTTO.”

“Nếu như tổng giám đốc Bùi đã tin tưởng hắn, vậy thì ta nhất định cũng sẽ tin tưởng hắn.”

 

Bùi Khiêm nhất thời cạn lời.

 

Hắn không còn gì để nói, bởi vì mấy lời nói kia đều đã bị Lâm Vãn nói hết rồi.

 

“Ờm… đương nhiên thế là tốt nhất.”

 

“Chẳng qua với tư cách là giám đốc, ngươi cũng là một thành viên không thể thiếu trong khoa học kỹ thuật OTTO, đừng bao giờ coi mình là người ngoài cuộc.”

 

Bùi Khiêm đang ám chỉ Lâm Vãn, bảo nàng tham gia vào lĩnh vực điện thoại nhiều hơn, nâng cao sự hiện diện của mình hơn.

 

Vậy thì đến khi điện thoại xuất hiện vấn đề hỏng hóc thì mới có thể khiến cho Lâm Vãn tự nhiên sinh ra suy nghĩ “tội lỗi”, muốn trở về thừa kế gia nghiệp.

 

Lâm Vãn gật đầu: “Tổng giám đốc Bùi yên tâm, ta sẽ tiến hành giám sát bọn họ trên cơ sở không can thiệp quá nhiều vào phương châm phát triển của khoa học kỹ thuật OTTO, đảm bảo định hướng phát triển chung của bọn họ phù hợp với tinh thần của Đằng Đạt, hoàn thành chức trách của mình.”

 

Bùi Khiêm vô cùng hài lòng với việc này, cảm thấy nhân viên của mình cực kỳ phối hợp, tất cả kế hoạch đều nằm trong bàn tay mình.

 

……

 

Sau khi nhìn thấy tổng giám đốc Bùi rời đi, Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân trở về vị trí làm việc của mình, bắt đầu gãi đầu.

 

Khó quá!

 

Tổng giám đốc Bùi đưa ra nhiều điều kiện giới hạn như vậy, game này làm kiểu gì đây?

 

Chỉ riêng “game online” đã đủ khó rồi, huống chi còn yêu cầu rõ ràng là không làm cốt truyện, không cần ma quỷ, cũng không cần có hệ thống vũ khí mạnh mẽ.

 

Hoang mang toàn tập.

 

Quả thật lúc trước hai người cũng nhận nhiệm vụ từ tổng giám đốc Bùi, nhưng nhiệm vụ thường rất đơn giản.

 

Ví dụ, tổng giám đốc Bùi sẽ yêu cầu loại bỏ tất cả các mục thu phí trong “Chiến Ca Nhiệt Huyết”, chỉ giữ lại mục cơ bản nhất, Diệp Chi Chu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng làm ra một “hệ thống trời chọn”.

 

Bởi vì bản thân game đã có sẵn khung hoàn chỉnh, cho nên Diệp Chi Chu chỉ cần sửa chữa vài vấn đề nhỏ nhặt trên khung đó là được.

 

Sau này, khi làm phiên bản game mobile của “Chiến Ca Nhiệt Huyết” thì cũng hệt như vậy, khung cơ bản không thay đổi, vẫn là những thứ quen thuộc kia, cho nên rất dễ làm.

 

Nhưng lần này thì khác.

 

Game kinh dị, game một người chơi, đây đều là lĩnh vực mà mọi người chưa bao giờ biết đến, phương hướng mà tổng giám đốc Bùi đưa ra lại cực kỳ mơ hồ, đương nhiên ai nấy đều sẽ cảm thấy mù tịt.

Bất đắc dĩ, hai người nhìn sang Lâm Vãn.

 

Khi suy đoán ý đồ của tổng giám đốc Bùi, tất cả mọi người trong Game Thương Dương đều chẳng biết phải làm sao.

 

“Giám đốc Lâm, ngươi cũng mau giúp ta nghĩ đi, rốt cuộc là tổng giám đốc Bùi hy vọng chúng ta làm ra loại game như thế nào vậy?”

 

Lâm Vãn thản nhiên kéo một cái ghế bên cạnh tới, ngồi xuống, suy tư một lát rồi nói: “Thật ra ta cũng chỉ là người mới trong lĩnh vực suy đoán ý đồ của tổng giám đốc Bùi, vẫn còn kém xa so với một số tiền bối.”

Hết chương 516.
Bình Luận (0)
Comment