“Chẳng qua là quả thật ta cũng học được một ít từ chỗ Bao Húc.”
“Ta có thể chia sẻ một chút với các ngươi.”
Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân vội vàng mở quyển sổ nhỏ ra, tập trung tinh thần lắng nghe.
Đến rồi, trọng điểm đến rồi!
Năng lực cạnh tranh cốt lõi khi làm việc tại Đằng Đạt là gì?
Đó chính là năng lực suy đoán ý đồ của tổng giám đốc Bùi!
Là người điều hành toàn bộ tập đoàn Đằng Đạt, tổng giám đốc Bùi luôn nhìn xa trông rộng, đồng thời tinh tế nắm bắt thị trường và tâm lý của người chơi.
Khi sắp xếp nhiệm vụ sản xuất một game cho mọi người, tổng giám đốc Bùi thường sớm đã chuẩn bị trước ý tưởng về hình thái cuối cùng của game, phản hồi từ thị trường…
Bởi vậy, có thể làm tốt dự án này hay không thì phải xem mọi người có hiểu rõ ý đồ của tổng giám đốc Bùi hay không.
Mà hiện tại, việc giám đốc Lâm chia sẻ cách suy đoán ý đồ của tổng giám đốc Bùi với mọi người chắc chắn chẳng khác nào đang chia sẻ kho báu!
Lâm Vãn nhớ lại quãng thời gian mình làm trong bộ phận game của Đằng Đạt, nghĩ tới Bao Húc đã diễn giải rất nhiều về tổng giám đốc Bùi, nàng sớm đã muốn tổng kết lại tất cả những nội dung này, hiện tại vừa hay có cơ hội.
“Đầu tiên phải xác định một điều, phương hướng của tổng giám đốc Bùi tuyệt đối chính xác, phải hoàn thành bằng bất cứ giá nào.”
“Các ngươi có thể cảm thấy câu nói này rất phiến diện, nhưng nó lại là cơ sở của tất cả mọi lý luận.”
“Các ngươi có thể coi những điều mà tổng giám đốc Bùi nói là tiền đề tuyệt đối, từ đó đưa ra mọi suy luận trên cơ sở này.”
Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân hoang mang, có cảm giác như thể mình đã quay trở lại thời học sinh với lớp triết học.
Chẳng qua điều này cũng rất bình thường, nếu tư tưởng quan trọng như vậy quá dễ hiểu, trái lại sẽ có vấn đề.
Hai người chăm chú lắng nghe.
Lâm Vãn tiếp tục nói: “Khi làm ra ‘Pháo Đài Trên Biển’, Bao Húc không ngừng phủ định tất cả những nội dung không phù hợp với tiền đề mà tổng giám đốc Bùi đưa ra, cũng không ngừng thêm vào những nội dung tương xứng với tiền đề, cuối cùng hoàn thiện nguyên mẫu của game.”
“Bây giờ, chúng ta cũng có thể làm điều đó.”
“Điều đầu tiên và quan trọng nhất, game kinh dị này sẽ là một game online.”
“Yếu tố của game nhiều người chơi chính là hợp tác và đối đầu.”
“Trong đó đối kháng được chia thành ‘đối đầu với game’ và ‘đối đầu với người chơi khác’. Đối đầu với game tức là nhiều người chơi cùng nhau giải câu đố, còn đối đầu với người chơi khác tức là loại hình chiến đấu lặp đi lặp lại.”
“Bởi vì tổng giám đốc Bùi nhấn mạnh việc không cần có cốt truyện, vậy thì không thể làm theo cách chơi hai người hoặc nhiều người cùng nhau giải câu đố.”
“Bởi vậy, đương nhiên phương hướng thiết kế chỉ còn lại nhiều người hợp tác với nhau rồi làm theo lối chơi đối đầu lặp lại này.”
“Cũng tương tự như cách chơi của rất nhiều loại board game, với nhiều người chơi tham gia chơi mà nói, trong khoảng thời gian chơi từ mười phút đến hai giờ, mỗi người đều có một mục đích khác nhau, giữa hai bên có chế độ chơi hợp tác hoặc đối đầu.”
Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân cùng gật đầu.
Phân tích như vậy, bọn họ cảm thấy rõ ràng hơn nhiều!
Đặc biệt là việc làm rõ được mục tiêu khi phải làm tương tự cách chơi của board game đã giúp cho hai người mường tượng ra hình thức ban đầu đại khái của game.
Lâm Vãn nhìn bọn họ: “Còn lại thì các ngươi cứ thử làm xem.”
Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân liếc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy mình hệt như học sinh đang được giáo viên chỉ cách giải đề, thế nhưng giáo viên lại chỉ giải một nửa, phần còn lại thì giao cho học sinh tự mình hoàn thành.
Diệp Chi Chu suy nghĩ chốc lát, nói: “Không cần có ma quỷ, cùng lắm là chỉ xuất hiện người điên, đây cũng là một gợi ý rất quan trọng.”
“Nếu như thấy việc tìm ví dụ trong lĩnh vực game quá khó, vậy thì liệu chúng ta có thể chuyển sang tham khảo từ phim ảnh được không?”
“Trong phim kinh dị tất nhiên sẽ có rất nhiều đề tài ma quỷ và biến dị, khả năng kích thích thị giác người xem cũng mạnh hơn, nhưng có một vài loại phim kinh dị hoàn toàn chỉ lấy đề tài là con người bình thường, song vẫn mang lại hiệu quả kinh dị cực kỳ tốt.”
“Nói trắng ra, kinh dị chỉ là một loại cảm giác, không cần quá cố chấp với khả năng kích thích thị giác của ma quỷ và quái vật biến dị.”
“Lấy công ty của chúng ta làm ví dụ, chỉ cần kéo rèm cửa vào, tất cả mọi người đều chìm trong bầu không khí đáng sợ, vậy thì chỉ cần một tiếng hét là cũng đã đủ để khiến cho tất cả mọi người sinh ra cảm giác sợ hãi…”
“Vì thế, quan trọng nhất là xây dựng bầu không khí, nhiều lúc lòng người còn đáng sợ hơn ma quỷ… Đây hẳn là một điều rất quan trọng.”
“Nếu chúng ta có thể tạo ra cảm giác như ở công ty lúc này vào trong game, liệu có phải sẽ đạt được hiệu quả kinh dị tương tự không?”
Vương Hiểu Tân cực kỳ đồng ý với điều này: “Đúng đúng đúng, lúc nãy ta cũng muốn nói thế.”
“Vậy thì chúng ta sẽ làm ra một cảnh kinh dị trong game, sau đó ném tất cả người chơi vào trong đó, để cảm giác đáng sợ “truyền nhiễm” rồi “lan rộng” trong đám đông, hệt như tình huống ở công ty chúng ta.”
Diệp Chi Chu tiếp tục nói: “Nói cách khác, trong game này, cảm giác sợ hãi không đến từ diện mạo của ma quỷ, mà là đến từ ác ý của những người chơi, đến từ bầu không khí đáng sợ không ngừng lan rộng, đến từ bối cảnh xung quanh.”
“Vậy thì, sau khi nỗi sợ hãi lan rộng, tất nhiên sẽ có sự xung đột giữa những người chơi.”
“Chắc chắn giữa người chơi với nhau không thể hoàn toàn chỉ có mối quan hệ hợp tác, nếu không thì mọi thứ sẽ biến thành “hát bài hát quốc tế cùng nhau đi vào nhà ma”, mất đi tính thử thách và cũng đi ngược lại với mục đích của chúng ta.”
“Chúng ta bắt buộc phải tạo ra sự xung đột và đối đầu trong game, khiến người chơi sợ hãi lẫn nhau, chẳng phải mối nguy hiểm hoàn toàn không thể đoán trước được này chính là nguồn gốc của sự sợ hãi hay sao?”