Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 532 - Chương 532. Kịch Bản Này Được Viết Riêng Cho Ta Sao? (5)

Chương 532. Kịch bản này được viết riêng cho ta sao? (5)
Chương 532. Kịch bản này được viết riêng cho ta sao? (5)

Số tiền năm triệu để làm từ thiện này không tính là nhiều, nếu so với các tỷ phú nước ngoài không chớp mắt đã quyên góp gần chín mươi phần trăm số tài sản cho quỹ từ thiện thì còn kém rất nhiều.

Nhưng rất nhiều người giàu có ở nước ngoài trực tiếp quyên góp tài sản là để trốn thuế, sẽ thật tuyệt nếu có một phần trong số tài sản lớn đó thực sự dùng cho việc làm từ thiện.

Mà hiện tại năm triệu của Bùi Khiêm là năm triệu thực sự, chắc chắn sẽ tiêu hết, tuyệt đối không giảm bớt.

Trong tương lai, khi số vốn ban đầu trong hệ thống tiếp tục tăng lên, số tiền Bùi Khiêm có thể dùng vào hoạt động từ thiện cũng sẽ nhiều hơn, nói không chừng về sau sẽ tăng lên tám triệu, mười triệu, thậm chí còn cao hơn.

Trong tương lai, Bùi Khiêm chắc chắn sẽ thành lập một quỹ từ thiện riêng để quản lý số tiền này, dùng cho những chỗ cần dùng nhất.

Nhưng trước mắt, việc này vẫn chưa thể gấp gáp.

Cho nên Bùi Khiêm mới tính toán bắt đầu từ bên cạnh mình trước, ít nhất cũng phải để cho số tiền này đến được tay người thật sự cần.

Chẳng qua cụ thể phải chọn ai... Bùi Khiêm vẫn chưa nghĩ ra.

Đang suy nghĩ thì điện thoại reo.

Bùi Khiêm buông đũa xuống nhìn sang số người gọi, hóa ra là cố vấn Trương Duy của hắn.


“Hả?” Bùi Khiêm hơi ngạc nhiên.

Lần trước Trương Duy gọi điện thoại tới, nhờ Bùi Khiêm hỗ trợ nói tốt vài câu với lãnh đạo phòng làm việc Phi Hoàng, hỗ trợ giải quyết vấn đề việc làm cho đàn anh đàn chị của hắn.

Bùi Khiêm còn tưởng rằng nhặt được báu vật, vui vẻ sắp xếp cho bọn họ xong xuôi.

Sau đó...

Không có sau đó.

Lần này Trương Duy lại gọi điện thoại tới, có thể có chuyện gì?

Bùi Khiêm hiện tại là sinh viên đại học năm thứ hai, nhưng không hề đảm nhiệm bất kỳ chức vụ nào trong trường học, thành tích năm nay có cố hết sức thì cũng ngang bằng với thành tích năm ngoái, chuyện học bổng và giải thưởng cũng không có khả năng liên quan đến hắn, những thứ khác... càng không thể.

Chẳng lẽ lại là muốn giải quyết vấn đề việc làm của một nhóm đàn anh đàn chị nữa à?

Cũng không thể, bây giờ mới là tháng mười một, vẫn còn chưa đến mùa tốt nghiệp mà?

Bùi Khiêm nhận điện thoại với sự nghi ngờ: “Alo? Thầy Trương?”

Trương Duy ở đầu dây bên kia im lặng hai giây, giọng điệu có hơi phức tạp: “Bùi Khiêm à, bây giờ ta có nên gọi ngươi là ‘tổng giám đốc Bùi’ hay không?”

Bùi Khiêm: “???”

Hắn cảm thấy có gì đó không ổn.

Mọi chuyện bị bại lộ rồi???

Trương Duy ở lại trường làm cố vấn sau khi tốt nghiệp năm cuối đại học, nói về tuổi tác thì cũng lớn hơn Bùi Khiêm đến năm sáu tuổi, cũng coi như là bạn đồng trang lứa, cho nên tuy bình thường không hay tiếp xúc, nhưng cơ bản cũng được coi là bằng hữu.

Trương Duy còn thường xuyên tự bỏ tiền túi mời một số nam sinh cùng cấp ra ngoài ăn cơm, uống rượu, cho nên ấn tượng của Bùi Khiêm đối với Trương Duy cũng không tệ.

Thế nhưng, cuộc điện thoại gọi tới ngày hôm nay khiến cho Bùi Khiêm cảm thấy có vấn đề lớn!

Lúc trước. Bùi Khiêm nói với Trương Duy, mình tìm được một công việc bán thời gian ở phòng làm việc của Phi Hoàng, hiển nhiên Trương Duy cũng không nghi ngờ gì.

Nhưng lần này, Trương Duy lại gọi Bùi Khiêm là “tổng giám đốc Bùi”, vấn đề này rất lớn!

Bùi Khiêm cười: “Thầy Trương à, ngươi đùa cái gì vậy, ta trở thành tổng giám đốc Bùi từ khi nào thế.” 

Trương Duy vừa tức giận vừa buồn cười: “Ngươi còn giả vờ! Nếu không phải gần đây Chu Hưng An trở về thăm ta, nói với ta chuyện của ngươi, ta còn bị ngươi lừa gạt!”

“Làm việc bán thời gian mà ngươi nói chính là làm ông chủ của Đằng Đạt, phòng làm việc Phi Hoàng và rất nhiều sản nghiệp khác đều là của ngươi hả?”

“Ngươi cũng giỏi thật, hơn một năm âm thầm gây dựng biết bao nhiêu doanh nghiệp lớn như vậy, lại còn khiêm tốn, thế mà bên cạnh lại không có mấy người biết!”

“Đổi thành người khác, kiếm được chút tiền là đã khoe đến mức cả trường đều biết, ngươi thì ngược lại, thành lập một công ty lớn như thế, song lại giống như một tên trộm lấm la lấm lét giấu đi!”

Bùi Khiêm: “...”

Không hay rồi! Mọi thứ đã bị bại lộ!

Bùi Khiêm đã cố gắng giảm bớt số lần mình lộ diện bên ngoài, nhưng tóm lại chuyện này cũng không giấu được một đời...

Bùi Khiêm im lặng một lát: “Thầy Trương, ngươi cũng biết ta là một người khiêm tốn, chỉ muốn một cuộc sống học đường bình thường, ta cũng không hy vọng khi ta đang học, đột nhiên có đàn anh đàn chị vọt tới lớp học tìm ta xin việc, vậy thì lại ảo ma quá....”

Trương Duy có chút không nói nên lời: “Đây là mạch não của kỳ tài doanh nghiệp sao? Thật đúng là không giống người thường... Được, nếu ngươi đã nói như vậy thì người làm giáo viên như ta sẽ thay ngươi giữ bí mật, ngươi không cần lo lắng cuộc sống bình thường của mình sẽ bị ảnh hưởng.”

“Chẳng qua...”

“Mùa tốt nghiệp năm sau, tổng giám đốc Bùi có muốn lôi kéo thầy Trương của ngươi một lần không?” 

“Ta nghe Chu Hưng An nói, ngươi sắp xếp bọn họ đến Điểm Kết, hiện giờ trang web này đang kiếm ra lợi nhuận rất ổn định! Ngươi thấy đấy, đây là hình thức đôi bên cùng có lợi, trường học cung cấp cho ngươi nhân tài, ngươi cung cấp việc làm cho đàn anh đàn chị, tỷ lệ việc làm của ta cũng đi lên, lợi ích của công ty ngươi cũng đi lên, tốt biết bao! ”

Bùi Khiêm: “...”

Nhìn bề ngoài thì có vẻ rất tốt, thế nhưng…

Quên đi, một lời khó nói hết.

Bùi Khiêm thật sự không muốn tiếp nhận bất kỳ đàn anh đàn chị nào nữa, khó xử lắm!

Một trang web Điểm Kết đã đủ khiến ta sống dở chết dở rồi!

Tuy rằng hiện tại Điểm Kết vẫn chưa kiếm được quá nhiều tiền, nhưng chung quy lại vẫn là một gánh nặng, tổng giám đốc Bùi không muốn có thêm gánh nặng.

Nhưng mà việc này cũng không tiện trực tiếp từ chối, dù gì Trương Duy nói không sai, bởi lẽ xét từ phương diện nào đi chăng nữa thì cũng là ba bên trường học, cá nhân và doanh nghiệp cùng có lợi, Bùi Khiêm nên lấy lý do gì để từ chối đây...

Bùi Khiêm nghĩ đến kỳ thi tuyển dụng trước đó, đột nhiên nghĩ ra cách.

“Thầy Trương, là như này.”

Hết chương 532.
Bình Luận (0)
Comment