Đầu tiên là tuyển dụng công việc chấm bài thi, cần tuyển những sinh viên tốt nghiệp từ Đại học Hán Đông để giúp đỡ, những người này là lực lượng chính của công việc, nhưng trưởng nhóm chấm thi nhất định vẫn phải do nhân viên của Đằng Đạt đảm nhiệm, ngăn ngừa gian lận.
Bộ phận nhân sự nhất định phải điều phối tốt công việc ở mặt này.
Tiếp theo chính là, tuy rằng trên lý thuyết, trước mắt Đằng Đạt sẽ tiến hành kiểm tra mọi mặt, nhưng Bùi Khiêm là ông chủ, chắc chắn cũng có quyền bỏ qua các thủ tục để tuyển thẳng, quyền lợi đặc biệt dành cho việc tuyển thẳng này của boss phải được giữ lại.
Hắn còn lượn một vòng, xem xét tình hình của tổ dự án.
Hiện tại, GOG vẫn còn trong giai đoạn phát triển ban đầu, hầu hết các thiết kế vẫn còn trong tài liệu thiết kế, không có quá nhiều thứ để xem.
Bao gồm cả việc mua IP nhân vật, làm những công việc như thiết kế ý tưởng cho nguyên tác nhân vật cũng tương đối phân tán, không có gì đáng chú ý.
Cùng lúc đó, Bùi Khiêm đặc biệt để ý tới trạng thái của Bao Húc.
Thoạt nhìn, tóc Bao Húc tuy rằng càng ngày càng nhiều, nhưng sự nhiệt tình với công việc lại càng ngày càng ít, Bùi Khiêm nhìn trộm vài lần, chỉ thấy hắn đang chơi game, chưa từng thấy hắn viết tài liệu, sửa đổi biên soạn, đây chính là chuyện tốt.
“Ừm, có vẻ như Bao Húc đã thay đổi suy nghĩ, hiệu quả của biện pháp du lịch nghỉ dưỡng rất rõ rệt.”
Bùi Khiêm rất hài lòng với điều này.
Cuộc bình chọn nhân viên xuất sắc tiếp theo là ngày 1 tháng 2, cũng không biết ai sẽ nhận được gậy tiếp sức từ Bao Húc, giành được giải thưởng lớn để đi du lịch khắp nơi trên thế giới.
Bùi Khiêm phát hiện mình rất quan tâm tới nhân viên xuất sắc thứ hai hơn là thứ nhất…
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, việc lựa chọn nhân viên xuất sắc lần sau cần phải thay đổi một chút.
Việc lựa chọn nhân viên xuất sắc trước đây chỉ giới hạn trong bộ phận Game Đằng Đạt, điều này dẫn đến việc người được bình chọn ở vị trí đầu đều là nhân viên kế hoạch chính của bộ phận Game Đằng Đạt.
Điều này cũng rất bình thường, dù sao nhân viên kế hoạch chính ở bộ phận game phụ trách công việc nhiều nhất, trách nhiệm lớn nhất, trong mắt các nhân viên khác là phải bỏ công sức nhiều nhất, đương nhiên cũng trở thành vị trí nguy hiểm nhất.
Bùi Khiêm suy nghĩ một chút, như vậy không được.
Không phải hắn luyến tiếc những nhân viên kế hoạch chính này, mấu chốt là bởi vì hắn đã từng làm như vậy, nhưng mọi chuyện vẫn không có khởi sắc gì.
Hiện tại, tập đoàn Đằng Đạt đã phát triển hơn, không còn chỉ dựa vào bộ phận game một mình chống đỡ như trước đây.
Mà đối với tổng giám đốc Bùi mà nói, loại tình huống này đại khái gọi là “sóng gió nổi lên”...
Đã như vậy, việc lựa chọn nhân viên xuất sắc lần này nhất định cũng nên mở rộng đến toàn bộ tập đoàn Đằng Đạt, bao gồm cả các ngành khác, nhân viên xuất sắc trong đó cũng nên được đưa vào bình chọn.
Bùi Khiêm suy nghĩ một chút, dứt khoát lên website TPDP tạo một cuộc bình chọn nội bộ, chờ ngày bình chọn nhân viên xuất sắc thì phát thông báo cho tất cả mọi người trong bộ phận, hệ thống tự động đưa ra kết quả bình chọn là được.
Đang suy nghĩ, Bùi Khiêm nhận được một tin nhắn, là Chu Tiểu Sách gửi tới.
“Tổng giám đốc Bùi, các diễn viên đã trang điểm xong, ngươi xem qua xem.”
“Bức ảnh Lộ Tri Diêu sau khi trang điểm có vẻ vẫn quá đẹp trai, liệu có dẫn tới việc không phù hợp với hình tượng nhân vật của hắn hay không? Ngươi có muốn trang điểm cho hắn xấu đi một chút, tang thương một chút không?”
Bên dưới là một số hình ảnh.
Bức đầu tiên là Trương Tổ Đình.
Hắn mặc trang phục nhìn rất sang trọng, tương đối có cảm giác tương lai, trên gương mặt nở một nụ cười tự tin, dường như viết ba chữ “người thành công”, chẳng qua trong biểu cảm lại lộ ra một chút xảo quyệt.
Bức thứ hai là Lộ Tri Diêu.
Trang phục của hắn thoạt nhìn đơn giản hơn rất nhiều, toàn thân đều là một tông màu xám trắng đơn độc, kiểu dáng quá mức đơn giản, thậm chí có thể nói là tồi tàn.
Tuy rằng hai người đều vào vai diễn tương lai, nhưng Trương Tổ Đình vào vai một giám khảo, một người đàn ông giàu có, đương nhiên quần áo cũng phải thể hiện ra điều này.
Trong khi đó Lộ Tri Diêu vào vai nam chính là một kẻ nghèo kiết xác, cho nên chỉ có thể mặc quần áo đơn giản nhất.
Có điều, tuy rằng bộ quần áo này thoạt nhìn quá mức đơn giản thậm chí là tồi tàn, nhưng vẫn khó che lấp đi được vẻ đẹp trai của Lộ Tri Diêu.
Bùi Khiêm nhìn ra được, chuyên gia trang điểm cũng không chỉnh sửa quá nhiều cho Lộ Tri Diêu, nhưng bởi vì bản thân Lộ Tri Diêu đã cực kỳ đẹp trai, cho nên cho dù là không cố ý trang điểm, sửa đổi, quần áo mặc trên người cũng không tính là quá đẹp, nhưng vẫn không giấu được nhan sắc của hắn.
Bùi Khiêm suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Như vậy là được.”
Bùi Khiêm sợ trang điểm cho Lộ Tri Diêu xấu xí sẽ làm tổn hại đến thuộc tính “liều thuốc độc phòng vé” của hắn.
Bùi Khiêm tiếp tục nhìn xuống, còn có ảnh trang điểm của nữ chính.
Bùi Khiêm chưa từng thấy nữ chính này, khuôn mặt tròn mắt to, cười rộ lên có hai lúm đồng tiền, dùng một câu nói tương đối hợp thời để nói chính là tiêu chuẩn “khuôn mặt của mối tình đầu”.
Bùi Khiêm tìm kiếm tên của nàng là “Lâm Như Nghi”, không tìm được kết quả gì, có vẻ như đây là một diễn viên mới chưa có danh tiếng, thậm chí cũng chưa có một tác phẩm nào.
Xem lại những bức ảnh này một lần nữa, Bùi Khiêm cảm thấy quần áo và lối trang điểm tổng thể cho bộ phim này đều không tệ, có thể nhìn ra được là đạo diễn Chu Tiểu Sách rất chú trọng tới những khía cạnh này.
Bùi Khiêm vốn hơi lo lắng một chút, nhưng nghĩ lại, bộ phim này vốn cũng là dựa vào cốt truyện để giành chiến thắng, trang điểm quần áo hay thậm chí các hiệu ứng đặc biệt cho dù có tốt hơn cũng chỉ là một liều thuốc độc có bao bì đẹp mắt mà thôi, không có gì to tát.
……
……
Thứ năm, ngày 25 tháng 11.
Hôm nay là lễ Tạ Ơn, cũng là ngày mà ban đầu dự kiến sẽ trao các khoản trợ cấp cho sinh viên nghèo.