Thông tin của những sinh viên nghèo này được sàng lọc từ hệ thống thẻ của trường, sau khi nhà trường xác minh, tất cả bọn họ đều là sinh viên có cuộc sống tương đối khó khăn.
Năm trăm đồng này sẽ được chuyển trực tiếp vào thẻ sinh viên trường, sẽ không được tuyên truyền hoặc thông báo, chỉ khi người trong cuộc cảm thấy số dư trong thẻ có gì đó sai sai, khi hỏi giáo viên tại văn phòng nạp thẻ học của trường, họ sẽ nhận được câu trả lời.
Trong phòng làm việc của cố vấn Trương Duy.
Trương Duy đưa cho Bùi Khiêm một bản danh sách: “Đây là danh sách những nghiên cứu sinh từng có kinh nghiệm chấm thi, có cả trong học viện, đã thông báo trước rồi.”
“Đến lúc đó ngươi sắp xếp người trực tiếp liên hệ với bọn họ là được.”
“Về thù lao… thực sự không cần phải ba trăm đồng mỗi ngày, tiêu chuẩn này hơi cao quá.”
“Ngươi đã quyên góp năm triệu cho trường học, hơn nữa những nghiên cứu sinh này trên cơ bản đều là đàn anh đàn chị của ngươi, sau khi nghe chuyện này đều rất cảm động, trong đó cũng có rất nhiều người tình nguyện không thu tiền, đi chấm thi miễn phí.”
Bùi Khiêm vội vàng lắc đầu: “Vậy thì không được! Nên trả bao nhiêu tiền thì phải trả bấy nhiêu tiền, làm sao có thể ‘lừa người quen’ được chứ?”
“Chấm thi là một công việc rất vất vả, là công việc có cường độ cao, sao ta có thể lừa đàn anh và đàn chị của mình được.”
“Được, thầy Trương, nếu không có việc gì thì ra đi trước đây.”
Trương Duy giơ tay lên: “Đừng nóng vội đừng nóng vội, tổng giám đốc Bùi, nếu ngươi không có việc gì thì ngồi một lát, nói chuyện một chút.”
Bùi Khiêm: “...Thầy Trương, thầy đừng gọi ta là tổng giám đốc Bùi nữa, ta chịu không nổi.”
Trương Duy mỉm cười: “Được, vậy sau này ta vẫn sẽ gọi ngươi là Bùi Khiêm.”
“Hai ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ tới việc tổ chức một buổi tọa đàm chuyên đề cho ngươi.”
Bùi Khiêm nghe không hiểu ra sao: “Tọa đàm chuyên đề?”
“Thầy Trương, thầy đừng đùa nữa, ta có thể nói gì chứ? Học kỳ này ta không bị trượt môn đã là tốt lắm rồi!”
Trương Duy cười ha hả: “Khiêm tốn! Bạn học Bùi Khiêm, khiêm tốn là một loại đức tính tốt, nhưng quá khiêm tốn thì không tốt.”
“Hơn một năm là có thể gây dựng được công ty lớn như vậy, ngươi là thiên tài kinh doanh có một không hai!”
“Ngươi cũng biết, rất nhiều đàn anh đàn chị của ngươi, thậm chí nghiên cứu sinh năm ba, còn đang phải lo lắng về vấn đề tìm việc làm.”
“Đương nhiên, công ty của ngươi có quy trình đặc thù trong tuyển dụng, ta cũng không tiện ép buộc ngươi sắp xếp công việc cho những đàn anh đàn chị này. Nhưng mà, dù bận trăm công nghìn việc, ngươi dành thời gian tới đây làm một buổi tọa đàm, nói cho các đàn anh đàn chị nghe về kinh nghiệm tìm việc được không?”
Bùi Khiêm không biết nói gì: “Kinh nghiệm tìm việc? Thầy Trương, ta căn bản không tìm việc làm, lấy đâu ra kinh nghiệm tìm việc...”
Trương Duy suy nghĩ một chút: “Ồ, cũng đúng, ngươi khởi nghiệp chứ không tìm việc. Vậy thì nói về kinh nghiệm khởi nghiệp cũng được đó?”
Bùi Khiêm: “...”
Hai người nhìn nhau, im lặng không nói nên lời.
Bùi Khiêm thật sự không biết phải nói như thế nào.
Có kinh nghiệm khởi nghiệp gì?
Đến lúc đó tổng giám đốc Bùi vừa lên bục: “Hôm nay ta đến nói cho mọi người một chút kinh nghiệm khởi nghiệp của ta, đầu tiên, các ngươi phải sở hữu một hệ thống...”
Thế mà có lý à!
Thế nhưng Bùi Khiêm suy nghĩ một chút, hắn thực sự không có lý do chính đáng nào để từ chối yêu cầu này, cũng không thể nói mình quá bận rộn, ngay cả một hai tiếng cũng không dành ra được?
Bùi Khiêm đành phải nghiêm túc suy nghĩ một phen: “Ta sẽ suy nghĩ thêm, chủ yếu là vì khả năng ăn nói của ta không tốt. Nếu đến lúc đó thấy vẫn không ổn, ta sẽ để nhân viên cốt cán của công ty mình tới là được, cũng như nhau thôi.”
Trương Duy gật đầu: “Vậy cũng được, nhưng tốt nhất vẫn là ngươi đích thân nói, sẽ càng làm cho người ta tin phục hơn.”
Bùi Khiêm thầm cười ha hae, làm cho người ta tin phục cái quái gì…
Hai người đang nói chuyện thì có người gõ cửa.
“Thầy, thầy Trương, thật xin lỗi, ta đến muộn hai phút, trên đường, trên đường bị đứt dây giày.”
Bùi Khiêm nhìn đồng hồ theo tiềm thức, bây giờ mới bốn giờ chiều.
Văn phòng trong học viện thường sắp xếp sinh viên trực, chủ yếu là chạy việc, làm chút việc vặt trong khả năng như giúp cố vấn và mấy giảng viên khác.
Chắc là sinh viên này đang làm chút việc lặt vặt trong văn phòng Trương Duy.
Trương Duy không để ý, hình như đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi: “Không sao, lần sau gặp phải tình huống đặc biệt cũng không cần vội, trễ vài phút không sao, chủ yếu là đảm bảo an toàn của bản thân.”
Bùi Khiêm quay đầu lại nhìn, thấy một nữ sinh dáng người cao cao, mặc đồng phục mùa đông dày cộm bước vào từ phía cửa, trông vóc dáng khoảng chừng chưa đến mét bảy, mặc một chiếc quần bò đã giặt đến nỗi bạc trắng và đôi giày thể thao, dây giày một bên đã bị đứt rồi.
Nhiều sinh viên đại học không mặc đồng phục, Đại học Hán Đông cũng không yêu cầu việc này.
Rõ ràng đồng phục nữ sinh này mặc là đồng phục cấp ba, bây giờ đã sắp tháng mười hai rồi, sắp vào đông rồi, nhiều người đã mặc áo lông, sức chống rét của bộ đồng phục này hơi đáng lo.
Tay và mặt nữ sinh bị lạnh đến đỏ bừng, nhưng trông dáng vẻ như nàng đã quen rồi.
“À, vừa khéo, Diệc Xu, đây chính là đàn anh chuyển năm trăm đồng vào thẻ của ngươi.”
Nữ sinh hơi luống cuống tay chân, vội cúi người: “Cảm ơn đàn anh!”
Bùi Khiêm vừa nói không cần vừa ngỡ ngàng nhìn Trương Duy.
Trương Duy giới thiệu: “Đây là sinh viên năm nhất của trường chúng ta, tên Đường Diệc Xu, cũng nằm trong kế hoạch giúp đỡ của người, ấy ấy ấy, không cần tưới hoa không cần tưới hoa…”
Vốn dĩ Đường Diệc Xu cầm bình phun nước bên cạnh định tưới hoa thì bị Trương Duy ngăn lại.
Đường Diệc Xu không biết phải làm sao, siết ngón tay hỏi: “Thế thầy Trương còn chuyện gì khác ta cần ta giúp không…”
Trương Duy đưa một tập tài liệu trên bàn cho nàng: “Chạy việc giúp ta đi, đóng dấu mấy cái này, trên đường nhớ chú ý an toàn.”
Đường Diệc Xu gật đầu, nhận tệp văn bản nhìn thử, sau đó cúi đầu ra ngoài.
Bùi Khiêm hơi khó hiểu: “Vì sao phải đặc biệt nhấn mạnh chú ý an toàn?”