Trương Duy hơi bất đắc dĩ mỉm cười: “Ngươi nghe nàng nói không? Lúc đến dây giày đứt, nói không chừng trên đường chạy việc lại có chuyện xảy ra.”
Bùi Khiêm: “?”
Trương Duy nói: “Ngày đầu nàng đến trực đã tưới nước cho chậu trầu bà trên bàn ta, kết quả không biết vì sao, ngày hôm sau lá vàng luôn, ta tốn sức rất nhiều, vừa thêm đất dinh dưỡng, vừa cho nó phơi nắng, cuối cùng cũng sống lại.”
“Không biết vì sao đứa nhỏ này cứ luôn xảy ra mấy chuyện vi diệu, kiểu như đang đi giẫm phải đá rồi ngã, phơi quần áo thì bị gió lớn thổi đi, đây là chuyện như ăn cơm bữa.”
“Kỳ lạ nhất là lúc trước nàng đã gọi điện thoại cho nhà hàng đặt đồ ăn cho lớp, kết quả bọn ta nghe rõ phục vụ nói đặt được rồi, đến lúc hỏi thì phát hiện phục vụ quên mất chuyện này, tuy nhà hàng đã bù một mâm trái cây, nhưng sau này không dám để nàng làm mấy chuyện này nữa.”
“Nhưng nàng làm việc rất nghiêm túc, học hành cũng rất cố gắng.”
“Điều kiện gia đình nàng không tốt lắm, nên ta mới sắp xếp để nàng đến trực, có thể kiếm chút lương. Nhưng bây giờ ta cũng không dám để nàng làm nhiều việc, để nàng chạy vặt mà ta cũng lo nàng va vấp.”
Bùi Khiêm tỏ vẻ ngạc nhiên: “Có chuyện thế này nữa à?”
Trương Duy gật đầu: “Đúng vậy, còn có nhiều bạn học trêu nàng, đặt biệt danh cho nàng là nằm cũng thua, tuy nghe có vẻ hơi quá đáng, nhưng thật sự khó lòng giải thích tất cả chuyện này từ góc nhìn khoa học…”
Bùi Khiêm nói nghiêm túc: “Thầy Trương, chúng ta là người có học thức, sao có thể mê tín huyền học như vậy được!”
“Khụ khụ, nếu ngươi không để ý, ta có thể cân nhắc cho nàng một công việc part-time.”
Trương Duy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Thật sao? Thế thì tốt quá rồi! Thật ra nàng trực ở đây cũng chẳng được bao nhiêu tiền, ta đưa riêng cho nàng chút tiền nhưng nàng nói không cần gì cả.”
“Nếu ngươi có việc thích hợp cho nàng, thế thì tốt quá. Ngươi yên tâm, nàng hơi xui xẻo chút thôi, nhưng dù là học tập hay đạo đức đều là người đáng tin nhất nhì trong số sinh viên năm nhất của học viện chúng ta.”
Bùi Khiêm không có hứng với mấy lời phía sau, chỉ có hứng với phần vận xui thôi.
Hai người đang nói chuyện, Đường Diệc Xu cầm tài liệu đã đóng dấu xong trở về.
Chỉ có điều không biết sao trên trán có cục u đo đỏ.
Trương Duy nhận tài liệu: “Trán ngươi sao vậy?”
Đường Diệc Xu hơi ngại ngùng, nói: “Chạy, chạy hơi nhanh, không cần thận va phải cửa kính…”
“Thầy Trương yên tâm, cửa không sao, ta cũng không sao.”
Trương Duy không biết nên cười hay nên khóc: “Ngươi quan tâm cửa có sao không làm gì, ngươi không sao là được rồi. Trên tay ngươi cầm cái gì vậy?”
Đường Diệc Xu cầm túi giấy trên tay, đưa cho Bùi Khiêm bằng hai tay: “Đàn anh, cái này cho, cho ngươi. Cảm ơn.”
Bùi Khiêm nhận lấy trong hoang mang, xem thử thì phát hiện bên trong là một cái khăn quàng cổ.
Tuy chỉ có một màu, nhưng có thể thấy rõ đây là khăn thủ công, khác biệt rất lớn với khăn quàng cổ trên thị trường.
Bùi Khiêm cúi đầu nhìn áo len cổ cao trên người, áo lông dày cộm phanh ra vì văn phòng quá nóng, lại nghĩ đến xe thương vụ đang đợi mình ngoài cổng tây trường học.
Rồi lại nhìn Đường Diệc Xu mặc đồng phục dày vẫn lạnh đến đỏ mặt…
Bùi Khiêm nói thật lòng: “Ta cảm thấy ngươi cần khăn quàng cổ này hơn ta…”
Đường Diệc Xu vội xua tay: “Không không không, đàn anh ngươi nhận đi, hai ngày nữa ta sẽ đan một cái khác.”
Trương Duy mỉm cười: “Bùi Khiêm, ngươi nhận đi, tính nàng vậy đó, không thích chịu ơn người khác.”
“Diệc Xu à, sau này ngươi không cần đến chỗ ta trực nữa, đàn anh tìm cho ngươi một công việc part-time, thu nhập của ngươi cũng có thể sẽ nhiều hơn.”
“Dạ?” Đường Diệc Xu mở to mắt đầy vẻ ngỡ ngàng.
“Còn sững sờ gì nữa, đi đi, để đàn anh sắp xếp công việc cho ngươi, sau này không cần đến chỗ ta trực nữa.” Trương Duy phất tay, tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Đường Diệc Xu tự dưng bị cố vấn đuổi đi một cách khó hiểu, chỉ có thể im lặng theo sau Bùi Khiêm, rời khỏi văn phòng của học viện.
Bùi Khiêm vừa đi vừa suy nghĩ xem nên sắp xếp công việc gì cho Đường Diệc Xu.
Tuy trên lý thuyết thì dẫn nàng về công ty làm linh vật, nhưng vẻ ngoài vẫn phải tìm việc cho nàng làm, không thể ngày nào ngồi không ở công ty nhỉ?
Làm gì đây?
Bùi Khiêm đang trầm tư thì đột nhiên vấp chân, suýt thì ngã như chó gặm phân.
Phản ứng của Đường Diệc Xu rất nhanh, vội đỡ Bùi Khiêm ngay, để khỏi xui xẻo té ngã.
Bùi Khiêm chưa kịp hết hoảng hồn: “Cảm ơn.”
Đường Diệc Xu đỏ mặt: “Không cần cảm ơn, ta, ta quen rồi. Đàn anh, xin lỗi.”
Bùi Khiêm cúi đầu nhìn, phát hiện dây giày bên chân trái mình bị tụt ra từ lúc nào không biết, vừa nãy đi thì giẫm phải dây giày bên chân trái mới suýt vồ ếch.
Bùi Khiêm không khỏi rơi vào suy tư.
Chẳng lẽ trên thế giới này có huyền học thật sao?
Có một phúc tinh bí mật có vận rủi trời sinh, với lại còn ảnh hưởng đến xung quanh?
Đường Diệc Xu đỡ Bùi Khiêm, đợi hắn đứng vững thì im lặng đứng sang một bên, vô cùng tự giác giữ khoảng cách hơn một mét với Bùi Khiêm, đoán chừng là sợ Bùi Khiêm bị ảnh hưởng bởi mình.
Bùi Khiêm không tức giận chút nào, ngược lại còn rất vui vẻ.
“Nào nào nào, theo ta.”
Hai người đi về phía cổng tây trường học.
Ngoài cổng tây có mấy cửa hàng nhỏ, trong đó có một cửa hàng bán thẻ cào may mắn, nói cách khác trong mấy phiếu mười đồng, hai mươi đồng đó có thể cào được nhiều loại thưởng.
Bùi Khiêm dẫn Đường Diệc Xu đến cửa hàng này, không nói hai lời rút ra hai trăm đồng: “Ông chủ, lấy mười phiếu.”
Cầm thẻ cào may mắn, Bùi Khiêm nhìn Đường Diệc Xu đang băn khoăn đứng ở cửa, thoáng suy nghĩ.
Sau khi suy nghĩ, Bùi Khiêm quyết định không đưa mấy thẻ cào này cho Đường Diệc Xu mà tự mình cào trước.
Vận tốt hay xấu cũng có vật tham chiếu.
Nhìn Bùi Khiêm sắp bắt đầu cào thưởng, Đường Diệc Xu vô thức lùi về sau, cách xa Bùi Khiêm hơn hai mét.
Bùi Khiêm cũng không nói gì, bắt đầu cào thưởng.
Năm cái.
Mười cái.
Mười lăm.
Bùi Khiêm càng cào mặt càng đen.
Quả nhiên, trẫm là con cưng của thần may mắn mà!
Hai trăm đồng thẻ cào may mắn, cào ra hơn ba trăm, lãi thật!