Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 537 - Chương 537. Sao Có Thể Mê Tín Huyền Học Thế Này! (2)

Chương 537. Sao có thể mê tín huyền học thế này! (2)
Chương 537. Sao có thể mê tín huyền học thế này! (2)

Bùi Khiêm cảm thấy vận may của mình có vấn đề rất lớn, nếu không sao lỗ tiền mà khó đến vậy?

Hắn đưa mấy tấm thẻ cào này cho ông chủ cửa hàng: “Đổi thành thẻ cào hết.”

Thẻ dưới năm nghìn đồng có thể đổi thẳng ở cửa hàng, nếu hơn năm nghìn đồng thì phải đến trung tâm phát hành nhận thưởng.

Bùi Khiêm dùng số tiền này đổi thành thẻ cào, sau đó gọi Đường Diệc Xu sang.

“Ngươi cào đi.”

Đường Diệc Xu ra sức lắc đầu: “Không được, đàn anh, ta… cái này không được, ta xui lắm.”

Bùi Khiêm nhét thẻ cào vào tay nàng: “Không sao, cứ nghe ta, cào là được.”

Đường Diệc Xu mím môi: “Đàn anh, đây, đây là hơn ba trăm đồng…”

Sau đó nàng chỉ có thể không tình nguyện cào trên quầy dưới sự quan sát của Bùi.

Bùi Khiêm ở một bên nghiêm túc nhìn.

Một tấm, hai tấm, ba tấm…

Từ khi Đường Diệc Xu bắt đầu, tỷ lệ trúng thưởng bắt đầu giảm xuống, không trúng mấy phiếu liền.

Đường Diệc Xu cào mấy tấm thì dừng lại nhìn Bùi Khiêm, rơm rớm nước mắt.

Bùi Khiêm vẫn làm động tác “cố lên” tỏ ý nàng tiếp tục.

Cào được một nửa, mới trúng thưởng được mấy phiếu thôi, với lại mỗi phiếu đều là mười đồng, có thể nói là lỗ sặc máu.

“Được rồi, dừng.” Bùi Khiêm nói.

Đường Diệc Xu như được đại xá, vội vàng dừng lại.

Bùi Khiêm nhận lấy mấy thẻ cào còn lại, Đường Diệc Xu vừa định lui ra khỏi chu vi ba mét quanh Bùi Khiêm thì bị Bùi Khiêm ngăn lại.

“Ngươi đứng đây.”

Bùi Khiêm bắt đầu cố gắng cào.

Lần này cào liên tục bảy tám phiếu mà không có lấy một phiếu trúng thưởng!

Đường Diệc Xu kìm lòng không đậu muốn lùi lại, nhưng mỗi lần nàng có động tác gì là Bùi Khiêm nhìn nàng một cái, nàng không dám động đậy.

Cuối cùng hơn ba trăm đồng tiền thẻ cào may mắn đã cào hết, Bùi Khiêm đếm đếm thẻ cào trúng thưởng, tổng cộng một trăm hai mươi đồng, với lại hơn một nửa là Bùi Khiêm lên tay mới cào ra được.

Vận may này thật sự sụt giảm có thể thấy bằng mắt thường!

Cào xong một đống thẻ cao, Bùi Khiêm cũng mệt, đưa cho ông chủ đổi thưởng.

Đường Diệc Xu đứng một bên, hơi bất an xoắn ngón tay, trông hơi buồn bã.

Vốn dĩ Bùi Khiêm không tin vào huyền học, nhưng bây giờ tin rồi.

Bỏ ra hai trăm đồng, thu về một trăm hai mươi đồng, tuy tám mươi đồng trong đó đã cống hiến cho sự nghiệp xổ số, nhưng Bùi Khiêm lại vô cùng vui vẻ.

“Cho ngươi.”

Bùi Khiêm đưa một trăm hai mươi đồng còn lại cho Đường Diệc Xu, nhưng Đường Diệc Xu mím môi lắc đầu.

“Bướng bỉnh thật, đúng là không chịu nhận ý tốt của người khác.”

Bùi Khiêm cũng đành chịu, chỉ có thể lấy lại tiền, dẫn Đường Diệc Xu rời khỏi cửa hàng nhỏ.

Sai khi hai người đi được năm phút.

Chủ tiệm gom thẻ cào không trúng thưởng lại, chuẩn bị ném đi.

Một sinh viên Đại học Hán Đông đi ngang, muốn vào mua chai nước, vừa thấy đống thẻ cào bỏ đi siêu to trên bàn.

“Thẻ cào?”

“Tiêu tiền vớ vẩn.”

“Vẫn có người mua nhiều thế này…”

Người anh em này tặc lưỡi tỏ vẻ coi thường điều này.

Sau khi mua nước xong, hắn do dự một lúc, vẫn rút hai mươi đồng ra mua một thẻ.

Kết quả vừa cào ra mắt hắn đã trợn tròn.

“Vãi, một trăm nghìn!”

Ra khỏi cửa hàng nhỏ ở cổng tây, Bùi Khiêm đi khá cẩn thận, luôn chú ý xem dưới cân có phải có đá không, hoặc dây giày có bị tụt ra không.

Đường Diệc Xu cúi đầu bước từng bước nhỏ theo sau hắn.

Tuy không rõ cụ thể sẽ làm việc gì, nhưng nàng cũng không dám hỏi nhiều.

Vừa khéo trên đường có đi ngang một quán trà sữa, Bùi Khiêm sẵn tiện mua một cốc trà sữa lạnh, một cốc trà sữa nóng, sau đó đưa ly nóng cho Đường Diệc Xu.

Đường Diệc Xu hơi ngại, nhưng vẫn phải nhận lấy ly trà sữa dưới sự kiên trì của Bùi Khiêm, cầm trong tay.

“Ngươi có sở thích gì không?”

“Ví dụ như… chơi đàn, ca hát hay vẽ tranh gì đó?”

Bùi Khiêm hỏi dò, nhưng Đường Diệc Xu im lặng lắc đầu, phủ định toàn bộ những điều này.

Bùi Khiêm ngẫm nghĩ thấy cũng phải, điều kiện gia đình như Đường Diệc Xu, có thể đi học đã không tệ rồi, tiền đâu ra mà bồi dưỡng sở thích.

Nhưng vấn đề là… sắp xếp công việc gì cho nàng mới được đây?

Bùi Khiêm tuyển Đường Diệc Xu để làm linh vật thôi, nàng có hiệu ứng hào quang rất đặc biệt, thế thì để nàng ở trung tâm văn phòng, thời gian dài có thể thay đổi vận may trong văn phòng là được.

Không cần để nàng phụ trách công việc cụ thể.

Dù sao thì Đường Diệc Xu rất thông minh, học lại giỏi, chân chính bắt đầu làm việc thì lên tay rất nhanh, tổng giám đốc Bùi không muốn bị đâm sau lưng nữa.

Nhưng vẫn phải tìm chút việc lặt vặt cho nàng làm.

“Nếu không ngươi đến công ty tưới hoa giúp ta đi.”

Bùi Khiêm cân nhắc, dựa vào năng lực suýt nữa tưới chết chậu trầu bà trong văn phòng của Trương Duy của em gái này, tưới chết hết mấy chậu của Đằng Đạt cũng không thành vấn đề nhỉ?

Đến lúc đó lại mua một đống chậu cây mới, còn có thể tiêu thêm chút tiền, tuyệt cú mèo.

Đường Diệc Xu vội phất tay: “Không được, đàn anh, ta không chăm sóc cây được.”

“Từ nhỏ đến lớn, dù ta chăm động vật hay thực vật thì đều sẽ chết một cách kỳ lạ, trừ… trừ mèo.”

Mèo?

Bùi Khiêm ngẫm nghĩ, mèo cũng được!

Vừa hay gần đây có một bệnh viện thú y.

“Theo ta.”

Đường Diệc Xu ôm trà sữa, theo sau Bùi Khiêm vào bệnh viện thú y cách đó không xa.

Bệnh viện thú y này rất nhỏ, chỉ có ba phòng khám và một phòng phẫu thuật, chủ yếu là vì phục vụ người nuôi thú cưng xung quanh thôi.

Gần đây cũng có một vài con mèo hoang, sinh viên trong trường hoặc mấy bà thím trong tiểu khu rảnh rỗi sẽ mang mấy con mèo hoang đến để chữa bệnh hoặc triệt sản.

Rất nhiều mèo hoang được nhận nuôi, nhưng cũng có con không ai cần, chỉ có thể nuôi trong bệnh thú y.

Bùi Khiêm vào bệnh viện thú y hỏi: “Gần đây có mèo hoang được gửi đến không?”

Người trực ở quầy lễ tân là một nữ bác sĩ trẻ tuổi, nói: “Có, trước đó có người gửi đến một con mèo đen, khoảng thời gian trước vừa triệt sản, tiêm vaccine cho nó xong, mấy hôm trước cũng vừa tắm sạch sẽ.”

“Ngươi muốn nhận nuôi sao? Con mèo này rất dễ thương, nhưng lớn hơn thì không dễ thương như thế nữa.”

Bùi Khiêm bật đầu: “Ta xem thử xem.”

Hết chương 537.
Bình Luận (0)
Comment