Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 538 - Chương 538. Cổ Vũ Viên “Ấn Đường”

Chương 538. Cổ vũ viên “Ấn Đường”
Chương 538. Cổ vũ viên “Ấn Đường”

Nữ bác sĩ dẫn Bùi Khiêm và Đường Diệc Xu vào trong, ở một góc trong lồng có một con mèo đen lông ngắn, toàn thân một màu đen tuyền, chỉ có bốn vuốt là màu trắng.

Tuy hai mắt mèo đen mở tròn xoe, nhưng nhãn cầu được che giấu hoàn hảo, trong thoáng chốc rất khó phân biệt rốt cuộc nó đang thức hay đang ngủ.

Còn mèo này trông ít nhất cũng hơn nửa tuổi rồi, không đáng yêu như những con mèo nhỏ khác, có thể đây là một trong những nguyên nhân không ai muốn nuôi nó.

Điều kiện bệnh viện thú y có hạn, đa số thời gian chỉ có thể nhốt trong lồng, sợ thả ra sẽ chạy mất, chất lượng thức ăn mèo cũng không tốt nên trông nó không mập lắm.

Bùi Khiêm hỏi: “Là đực hay cái?”

Nữ bác sĩ đáp: “Là đực.”

Bùi Khiêm: “…Tốt lắm.”

Hắn quay lại nhìn về phía Đường Diệc Xu: “Thích không?”

Đường Diệc Xu gật đầu: “Chỉ cần là mèo, đều, đều thích.”

Bùi Khiêm quay lại nhìn nữ bác sĩ: “Thế thì ta nhận con mèo này, phiền ngươi chuẩn bị lồng mèo, thức ăn mèo, đồ hộp và chậu cát của mèo nữa.”

Mấy thứ này có thể mua trên mạng, nhưng không kịp thời gian, Bùi Khiêm cũng lười rước thêm phiền phức, mua ở bệnh viện thú ý này luôn, đắt thì đắt.

Nữ bác sĩ không hỏi nhiều, nhanh chóng bảo hai bác sĩ nam ra sắp xếp.

Nàng có thể nhìn ra được, trông Bùi Khiêm không giống người thiếu tiền, môi trường sống của mèo sẽ không tệ, mà trông Đường Diệc Xu cũng là một cô gái rất tốt bụng, cũng không lo mèo bị ngược đãi.

Chẳng mấy chốc, tất cả đã được sắp xếp xong.

Nữ bác sĩ ôm mèo vào túi mèo, nó ngoan ngoãn không nhúc nhích, chỉ đưa đôi mắt sáng trưng nhìn Đường Diệc Xu suốt.

Bùi Khiêm thanh toán xong, đeo túi mèo lên ngực, tay trái cầm hộp cát mèo và một túi cát mèo, tay phải cầm thức ăn mèo ra khỏi bệnh viện thú y.

Đường Diệc Xu giúp cầm đồ hộp và hộp ăn, hộp nước.

Chú mèo vẫn luôn nhìn Đường Diệc Xu bên cạnh.

Bùi Khiêm cạn lời: “Rõ ràng là ta chuộc thân cho ngươi mà!”

Xe thương vụ của công ty dừng ở một quán ăn lân cận, Tiểu Tôn trên xe thấy tổng giám đốc Bùi ôm túi mèo, hai tay cầm nhiều thứ như vậy thì hơi sững sờ, vội xuống xe giúp đỡ.

Sau khi cất hết tất cả vào cốp sau, Bùi Khiêm đặt túi mèo ra ghế sau, tỏ ý bảo Đường Diệc Xu ngồi đằng sau, mình ngồi ở vị trí phó lái.

“Về công ty.”

Ngồi trong xe, Đường Diệc Xu hơi bối rối, thi thoảng nàng nhìn chú mèo con trong túi mèo bên cạnh, một người một mèo cách túi mèo nhìn nhau.

Chẳng mấy chốc đã đến công ty rồi.

Sau khi xe dừng dưới tầng hầm, Tiểu Tôn cầm thức ăn mèo, hộp cát mèo và những thứ linh tinh khác vào công ty giúp.

Bùi Khiêm dẫn Đường Diệc Xu đi phía trước.

Đường Diệc Xu bước vội theo Bùi Khiêm, khẽ nói: “Đàn anh, ta, rốt cuộc ta làm việc gì vậy?”

Bùi Khiêm ngẫm nghĩ: “Ừ… cổ vũ viên……”

Đường Diệc Xu hơi ngạc nhiên: “Ể? Cổ, cổ vũ viên?”

“Nhưng mà đàn anh, ta không biết nói chuyện lắm, ta cũng không biết cổ vũ khích lệ người khác, làm sao…”

Bùi Khiêm nhìn nàng: “Ngươi nghe ta nói hết đã, chức vụ của ngươi là con sen của cổ vũ viên…”

Sau khi chỉ chỉ con mèo, Bùi Khiêm lại nói: “Nó mới là cổ vũ viên.”

“Ta sẽ giữ cho ngươi một vị trí ở công ty, lúc không học thì đến, phụ trách việc xúc phân, đút đồ hộp, khám bệnh cho nó.”

“Về lương, vì là part-time, nên tạm thời chỉ có thể trả cho ngươi ba nghìn mỗi tháng.”

“Sau khi xúc phân cho ăn xong, nếu không có chuyện gì khác, ngươi cũng có thể ngồi đọc sách hoặc lên mạng, tự do lui tới.”

Đường Diệc Xu kinh ngạc: “Nhiều, nhiều quá.”

Bùi Khiêm lắc đầu: “Lương công ty cũng ta là vậy đấy, theo ta.”

Hai người vào thang máy đến công ty TNHH Kỹ thuật Internet Đằng Đạt.

Ra khỏi thang máy, Bùi Khiêm thầm thở phào.

Quãng đường này không gặp phải mấy vấn đề như nổ lốp, mất thắng, thang máy mất điện.

Xem ra hiệu ứng hào quang trên người Đường Diệc Xu cũng có tác dụng giới hạn, không có sức phá hủy khủng bố như thế.

Nghĩ cũng đúng, nếu Đường Diệc Xu là có thể chất đi đến đâu cũng có chuyện ngoài ý muốn thật thì sao có thể bình an lớn lên thế này.

Cùng lắm nàng cũng hơi xui xẻo chút thôi, với lại có thể ảnh hưởng đến vận may của người khác.

Nhưng mà Bùi Khiêm lại càng hài lòng với điều này.

Vì điều Bùi Khiêm cần bây giờ chính là vận rủi nho nhỏ thế này!

Nếu vận rủi lớn như thế, ví dụ như lúc ngồi trên xem thì xe mất thắng, ngồi máy bay thì cháy động cơ, thế thì khủng khiếp quá rồi, Bùi Khiêm sẽ rất lo lắng cho sự an toàn tính mạng của bản thân và nhân viên.

Nhưng vận rủi nhỏ nhỏ thế này thì có thể không tổn hại đến an toàn của nhân viên và Bùi Khiêm, giới hạn lớn nhất chính là đảo ngược thành tình huống bất lợi khi tổng giám đốc Bùi lãi tiền!

Bởi vì Bùi Khiêm biết rõ, thành công của bản thân đều xuất phát từ sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Ví dụ như ban đầu “Con Đường Sa Mạc Cô Độc” hot lên là vì game này được Kiều Lão Thấp phát hiện ra.

Nếu như Bùi Khiêm xui hơn chút, Kiều Lão Thấp không phát hiện thì sao?

Thế chẳng phải không có chuyện như vậy sao!

Thứ như vận may, có khi có thể gọi là sai một li đi một dặm, một khâu nhỏ xíu không xảy ra, có thể sẽ không những hiệu ứng domino, nói không chừng việc thua lỗ của tổng giám đốc Bùi cũng có thể thành công thuận lợi.

Cho nên vận xui ở mức độ này có thể nói là vừa hay!

Vào công ty, Tiểu Tôn đặt một đống đồ trên tay xuống.

Bùi Khiêm mở túi mèo ra, đặt mấy thứ nhỏ vào trong.

Lý Nhã Đạt thấy có mèo là lập tức bỏ việc trên tay xông qua.

“Ấy, tổng giám đốc Bùi, mèo ở đâu ra vậy?”

“Dễ thương quá!”

Những nhân viên khác trong công ty cũng nhanh chóng vây lại, vây quanh chú mèo đen nhỏ.

Mèo đen nhỏ có bốn chân nhỏ màu trắng, cũng không sợ gì, tung tăng khắp nơi.

Bùi Khiêm cười nói: “Gần đây mọi người làm việc vất vả rồi, nên đặc biệt tuyển một cổ vũ viên đấy. Cho nên bạn nhỏ này sẽ là cổ vũ viên của mọi người, làm việc mệt thì có thể chơi với mèo, xoa dịu mệt mỏi.”

“Với cả, đây là Đường Diệc Xu, sau này nàng cũng là thành viên mới của công ty, chủ yếu phụ trách chăm sóc cổ vũ viên của mọi người.”

Hết chương 538.
Bình Luận (0)
Comment