“Chẳng lẽ đây chính là bản thảo lùa gà trong truyền thuyết?”
“Quả nhiên đây chính là khả năng mê hoặc lòng người của tổng giám đốc Bùi.”
“Bái phục, bái phục.”
Từ một loạt tin nhắn này, hắn có thể nhìn ra được sự tôn trọng của Lý Nhã Đạt đối với mình.
Bùi Khiêm: “…”
Hắn rất muốn nói, tất cả đều là hiểu lầm.
Nhưng gõ mấy chữ rồi xóa hết.
Chỉ có thể im lặng thở dài trong lòng.
Ta khổ quá mà!
Thứ sáu, ngày 3 tháng 12.
Công ty TNHH Kỹ thuật Internet Đằng Đạt.
Đường Diệc Xu xúc phân, thêm thức ăn mèo cho “Ấn Đường” như thường, sau đó đi ngang qua Bao Húc về chỗ mình.
Trên màn hình máy tính của Bao Húc là trang đầu của Điểm Kết.
Đường Diệc Xu thấy hắn đắm chìm vào tình tiết đặc sắc trong truyện, không quan tâm gì đến chuyện xung quanh.
Nhưng sau khi Đường Diệc Xu đi ngang qua, Bao Húc nhanh chóng đưa mắt nhìn xung quanh, xác nhận mình không bị lộ trong tầm mắt bất cứ ai, lúc này mới chuyển tab với tốc độ ánh sáng.
Liếc mắt qua tệp tài liệu đã sửa xong, hắn nhanh chóng lưu lại, gửi cho Lý Nhã Đạt qua phần mềm trò chuyện.
Sau khi làm xong tất cả, Bao Húc thở phào, tiếp tục giả bộ xem tình tiết truyện tiếp.
Việc chuyển đổi từ tab game sang quá chậm, không tiện, với lại cũng dễ lộ, hoàn toàn không nhanh bằng website.
Tuy rằng GOG đã trong quá trình gấp rút nghiên cứu phát triển, nhưng công việc thiết kế vẫn không giảm đi chút nào.
Vì loại hình game thế này rất dễ có bug.
Mỗi tướng đều có cơ chế khác nhau, ưu tiên xác định giữa các kỹ năng thế nào, động tác, hiệu ứng đặc biệt, trị số của kỹ năng nào đó có hợp lý không, cần hoàn thiện vài chi tiết không…
Vấn đề thiết kế như thế này cần phải thay đổi liên tục.
Rõ ràng dựa vào sức của Lý Nhã Đạt và tổ thiết kế thì hơi quá sức, Bao Húc không thể không giúp.
Nhưng vừa nghĩ đến mối uy hiếp là chuyến du lịch có lương thì Bao Húc lại thấy hơi hoảng.
Hắn không dám ngang nhiên thay đổi tài liệu, chỉ có thể lén gửi cho Lý Nhã Đạt sau khi chỉnh sửa xong, để nàng tải lên.
Như vậy thì sau này có bình chọn nhân viên ưu tú nữa thì Bao Húc có thể tránh được một kiếp.
Mấy phút sau Lý Nhã Đạt trả lời.
“Cuối tuần này xin giới hạn tăng ca cho ngươi không?”
“Hay là vẫn lén đến?”
“Ta cảm thấy tốt nhất là đừng lén đến, nhiều người, cũng phức tạp, dễ có chuyện.”
Bao Húc: “Tạm thời chưa nghĩ xong, ta cân nhắc thêm đã.”
“Ta cứ có cảm giác gần đây hơi căng căng, không biết có phải ảo giác của ta không.”
Tuần trước ngẫu nhiên gặp Đường Diệc Xu, Bao Húc cứ có dự cảm không lành, đã chuẩn bị tâm lý mình có thể sẽ bị lộ rồi.
Nhưng tổng giám đốc Bùi không tìm đến tận nơi.
Hai người Lý Nhã Đạt và Tiểu Chu bị tổng giám đốc Bùi gọi đến văn phòng, rõ ràng tổng giám đốc Bùi đã cảnh giác với chuyện tăng ca vào cuối tuần rồi.
Lần này xem như may mắn, Lý Nhã Đạt và Tiểu Chu che giấu giúp, có thêm cô gái Đường Diệc Xu mới đến cũng nghĩa khí, không chạy đến báo với tổng giám đốc Bùi, bây giờ Bao Húc vẫn an toàn.
Nhưng việc này cũng dấy lên chuông cảnh báo cho Bao Húc.
Cuối tuần này tổng giám đốc Bùi đã duyệt giới hạn tăng ca.
Tổ thiết kế không có giới hạn tăng ca nhất định, dù số người tăng ca, tăng ca bao lâu đều có giới hạn nghiêm khắc, nhưng chung quy cũng xem như tin tốt, không cần lén lút tăng ca ở nhà như trước, có thể đến công ty ké cà phê, ké đồ vặt quang minh chính đại, gặp mặt thảo luận suy nghĩ thiết kế.
Nhưng mà Bao Húc không định xin.
Vì một khi xin thì tổng giám đốc Bùi nhìn hắn thế nào? Những đồng nghiệp khác nhìn hắn thế nào?
Vậy chẳng phải cố gắng trước đây đều công cốc cả sao?
Thấy còn có hai ba tháng nữa là buổi bình chọn nhân viên ưu tú lần sau đến rồi, Bao Húc không muốn việc sắp thành lại hỏng.
Cho nên, bây giờ trước mặt Bao Húc có ba con đường: báo tên tăng ca, đường đường chính chính tăng ca; ở nhà tăng ca hoặc không cần báo tên lên, lén đến công ty tăng ca.
Bao Húc hơi xoắn xuýt, nhưng bản năng nói với hắn, chuyện này không cần gấp, vẫn nên quan sát tình hình rồi quyết định.
……
Tối thứ bảy, quán cà phê Internet Netfish chi nhánh Đại học Hán Đông.
Hai người Bùi Khiêm và Lý Thạch uống cocktail, nhìn nhau chẳng nói lời nào.
Bùi Khiêm hơi lơ là, nhìn vào xa xăm, cảm xúc tụt dốc.
Mà Lý Thạch vừa uống vừa quan sát biểu cảm của tổng giám đốc Bùi, hình như muốn đoán suy nghĩ của hắn.
Gần đây Bùi Khiêm cảm thấy mình không thuận lợi lắm, cho nên buổi tối không có gì làm, đến uống vài ly.
Nào ngờ gặp phải Lý Thạch.
Bùi Khiêm cũng không ngờ, dù sao thì giám đốc Lý cũng là khách thường trực của quán cà phê Internet Netfish, nghĩ rằng đây chỉ là một lần trùng hợp rất bình thường.
Nhưng đối với Lý Thạch, chuyện này không phải như vậy.
Hắn cố ý đến chi nhánh Đại học Hán Đông tìm Bùi Khiêm.
Về việc vì sao…
Nói ra dài lắm.
Trước đó, bếp tư nhân Minh Vân nổi lên khiến tư bản Phú Huy của Lý Thạch kiếm được một khoản tiền, cũng khiến hắn chú ý nhiều hơn đến hướng làm việc của Bùi Khiêm.
Đột nhiên hắn phát hiện, hóa ra đầu tư lại đơn giản như vậy!
Dù tổng giám đốc Bùi mở quán cà phê Internet Netfish, mở quán ăn ở đâu thì cứ vứt não đầu tư vào đó, chắc chắn có thể kiếm được tiền!
Nhưng hình như gần đây Bùi Khiêm mất đi hứng thú với ngành thực thể.
Cùng lắm cũng chỉ mở mấy quán quán cà phê Internet Netfish 2.0 trong trung tâm thương mại lớn, sau đó cũng mất tăm.
Lý Thạch muốn đầu tư tiền uống ké ngụm canh cũng không ké được.
Lý Thạch hết sức khó hiểu chuyện này.
Hắn xem xét, quán cà phê Internet Netfish dễ hot như vậy, tỷ lệ người dùng tăng cao, danh tiếng cũng có, chẳng phải bây giờ nên điên cuồng mở rộng mô hình quán cà phê Internet Netfish ra toàn quốc sao?
Dù để ổn định, chí ít cũng mở rộng ở cách thành phố khác của tỉnh Hán Đông chứ nhỉ? Chẳng phải nên nhanh chóng sắp xếp ở thành phố Lữ Châu, thành phố Lâm Thành sao?
Lý Thạch nghĩ, đợi tổng giám đốc Bùi mở quán cà phê Internet Netfish ở mấy nơi này, hắn cũng đầu tư ở bên cạnh, chắc chắn sẽ kiếm được tiền.