Nhưng đợi tới đợi lui tổng giám đốc Bùi không có động tĩnh gì.
Cứ như quán cà phê Internet Netfish có thể dễ dàng chuyển lỗ thành lãi, bắt đầu kiếm được tiền không liên quan gì đến hắn, bị hắn vứt bỏ rồi.
Chuyện này ảo ma quá!
Cho nên hôm nay cuối cùng Lý Thạch nhịn hết nổi, muốn đến thăm dò tổng giám đốc Bùi một chút.
“Hình như gần đây tổng giám đốc Bùi rất bận, không thường đến quán cà phê Internet Netfish uống rượu.”
“Xem ra công việc quá thuận lợi cũng có phiền não hạnh phúc nhỉ.”
Lý Thạch chuẩn bị xuất chiêu nịnh đầu tiên.
Nhưng mà Bùi Khiêm lại chẳng bị câu xu nịnh của hắn ảnh hưởng.
Đúng là sự nghiệp rất thuận lợi, nhưng chỉ có phiền não, không có hạnh phúc…
Bùi Khiêm nhấp một ngụm cocktail, tỏ vẻ sầu khổ: “Giám đốc Lý, bây giờ ta vô cùng mù mịt.”
Lý Thạch thoáng sững sờ, sau đó cười nói: “Tổng giám đốc Bùi có gì phải hoang mang ư? Là vì vào lĩnh vực nào cũng dễ dàng thành công nên cảm thấy cuộc sống không có tính khiêu chiến không?”
Bùi Khiêm: “…”
Nửa câu trước đúng, nửa câu sau sai bét rồi.
Nói chính xác phải là, vào lĩnh vực nào cũng thành công khiến tổng giám đốc Bùi cảm thấy cuộc sống tràn đầy tính khiêu chiến, sắp bị đánh tan ý chí chiến đấu rồi.
Đáng tiếc, phiền não này không thể nói với bất kỳ ai.
Bùi Khiêm nhìn Lý Thạch, nói hết sức chân thành: “Giám đốc Lý, ngươi có kinh nghiệm phong phú trong việc đầu tư, nắm chắc sản nghiệp của Kinh Châu trong lòng bàn tay. Có thể chỉ đường cho ta được không?”
Lý Thạch hơi sững sờ, sau đó cười: “Tổng giám đốc Bùi, ta cảm thấy ngươi đang trào phúng ta. Xét về đầu tư, ta không bằng ngươi; xét về phương diện hiểu về sản nghiệp Kinh Châu, ta có thể hơn ngươi chút chút, nhưng xu thế phát triển của sản nghiệp Kinh Châu trong tương lai thì ngươi đỉnh hơn ta nhiều.”
Bùi Khiêm: “…”
Ta muốn chân thành xin ngươi chỉ dạy, không phải đang chém gió nịnh nọt lẫn nhau với ngươi!
Ài, nói chuyện với mấy doanh nhân thành đạt mắc mệt thật!
Bùi Khiêm quyết định gạt hết đống dây mơ rễ má này ra, vào vấn đề chính: “Giám đốc Lý, ta nói thẳng vậy.”
“Ngươi có thể tiết lộ một chút với ta, ở cả thành phố Kinh Châu này, cả giới đầu tư không muốn động vào dự án gì nhất không?”
“Ta chuẩn bị đầu tư lớn năm mười triệu, để cống hiến chút gì đó cho sự phát triển kinh tế của thành phố Kinh Châu.”
Lý Thạch sững sờ.
Tổng giám đốc Bùi quả là tổng giám đốc Bùi, hỏi chuyện cũng khác người ta!
Người khác hỏi là hỏi bây giờ dự án nào có tiền đồ nhất có khả năng thu lãi nhất.
Kết quả đến lượt tổng giám đốc Bùi, vừa mở miệng đã hỏi dự án cả giới đầu tư không ai muốn đụng vào.
Đỉnh!
Quả nhiên suy nghĩ của thiên tài khác với người khác.
“Ta hiểu rồi, tổng giám đốc Bùi。”
“Có phải ngươi cảm thấy dự án đầu tư truyền thống đã quá đơn giản, không đủ độ khó, nên muốn tìm dự án có độ khó cao chơi thử, khiêu chiến bản thân không?”
Trong mắt Lý Thạch đầy vẻ cung kính và bội phục.
Bùi Khiêm: “…Xem như vậy đi.”
Lý Thạch bật ngón cái: “Bội phục!”
“Nếu là dự án cả thành phố Kinh Châu không muốn động đến nhất…”
“Đại khái chắc là bên khu công nghiệp cũ.”
“Bây giờ, cả nước đều đang tập trung thăng cấp sản nghiệp, đào thải những sản sản nghiệp lạc hậu, phát triển mạnh những sản nghiệp mới và nghiệp vụ dịch vụ.”
“Bên khu công nghiệp cũ kia có nhiều công xưởng đều đã chuyển đi rồi, chỉ còn vài xưởng cũ. Vị trí bên đó vốn đều ở ngoài thành, tương đối hẻo lánh, nên vẫn luôn gác lại.”
“Có người từng đề nghị biến nơi này thành sản nghiệp văn hóa, học hỏi kinh nghiệm trước đó của Đế Đô.”
“Nhưng rất nhiều người đề nghị, một khi phải chi tiền thì mọi người đều chùn bước.”
“Vì đây là vấn đề khó nhằn của cả nước, nhiều thành phố học hỏi kinh nghiệm của Đế Đô, sửa đổi công xưởng cũ thành khu công nghiệp nhưng đa số đều thất bại.”
“Cho nên tuy dự án này vẫn luôn bật đèn xanh nhưng không ai dám động đến, cũng lắm là thuê một hai xưởng, kho tượng trương mở quán cà phê, phòng nghệ thuật, nhưng quanh năm thua lỗ.”
“Thế nào, tổng giám đốc Bùi, cái này đủ tính khiêu chiến chứ?”
Lý Thạch nói xong, mỉm cười quan sát phản ứng của Bùi Khiêm.
Hắn vốn nghi Bùi Khiêm chỉ tùy tiện làm màu chút thôi, vừa nghe đến dự án khó thế này sẽ phải biết khó mà lui ngay.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ là mắt tổng giám đốc Bùi sáng lên!
“Tuyệt vời, cảm ơn giám đốc Lý! Đây chính là đáp án ta cần!”
Bùi Khiêm thật sự vui đến bất ngờ.
Lý Thạch nói không sai, đây thật sự là cục diện rối rắm.
Các xưởng đều nằm ở ngoại ô, vị trí hẻo lánh, xung quanh cũng không có cơ sở vật chất gì, người cũng thưa thớt.
Nếu ở trung tâm thành phố, sửa mấy xưởng này thành phòng nghệ thuật, dự án du lịch đặc sắc, nói không chừng có thể khởi tử hồi sinh.
Nếu ở trung tâm thành phố, còn thay đổi tính chất, thế thì chẳng mấy chốc sẽ trở thành miếng bánh ngọt được vô số người tranh giành.
Nhưng mấy công xưởng cũ này ở ngoại ô, thế thì sẽ biến thành nơi không ai ngó ngàng, thậm chí chẳng thèm phá bỏ, vì chẳng ai muốn chi tiền.
Nhưng Bùi Khiêm thích kiểu này!
Bùi Khiêm uống hết ly cocktail, đứng lên chuẩn bị rời đi.
Lý Thạch vội nói: “Tổng giám đốc Bùi, xin dừng bước!”
“Ngươi thật sự muốn đầu tư vào đây ư?”
Bùi Khiêm gật đầu: “Đương nhiên.”
Theo bản năng thì Lý Thạch không muốn tin, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận rằng tổng giám đốc Bùi chưa từng lừa hắn…
Chuyện trước đó tổng giám đốc Bùi làm trông cũng chẳng đáng tin gì, nhưng tổng giám đốc Bùi vẫn làm việc nghĩa không chùn bước, vả lại còn thành công nữa.
Lý Thạch cũng đứng lên: “Tổng giám đốc Bùi, có thể tiết lộ một chút, ngươi muốn làm gì mấy xưởng này không?”
Bùi Khiêm im lặng một chốc, nói: “Giám đốc Lý, ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng có điều kiện.”
“Đợi nơi này khai trương, hy vọng giám đốc Lý có thể đến làm vị khách đầu tiên, trải nghiệm tất cả hạng mục bên trong một lần.”
Lý Thạch không khỏi bật cười: “Cái này gọi là điều kiện gì chứ? Không thành vấn đề! Dù tổng giám đốc Bùi không đưa ra yêu cầu, chắc chắn ta cũng sẽ đi trải nghiệm, học hỏi.”
Bùi Khiêm gật đầu: “Ừ, thế ta nói thật.”
“Ta định làm nhà ma quy mô lớn.”
Lý Thạch: “…”