Trở lại nhà ở, Bùi Khiêm gửi tin nhắn cho trợ lý Tân trước, bảo nàng chờ thứ hai sau khi đi làm thì dành chút thời gian đi tìm hiểu tình hình khu công nghiệp cũ ở thành phố Kinh Châu, chọn một nhà xưởng lớn rồi hỏi giá cả, sau đó ước tính khoản đầu tư vào căn nhà ma ám này.
Sau đó, Bùi Khiêm xem tin nhắn Đường Diệc Xu gửi cho mình.
Hôm nay là thứ bảy, có không ít người đến tăng ca.
Bề ngoài thì Đường Diệc Xu tới xúc phân cho Ấn Đường, thế nhưng trên thực tế, nàng đang giám sát những người tăng ca này cho Bùi Khiêm, xem bọn họ có hành vi nào vượt qua giới hạn hay không.
Bùi Khiêm đọc tin nhắn, sau đó so sánh với danh sách tăng ca mà Lý Nhã Đạt đã nộp.
“Cô gái đeo kính, đây chắc là Lý Nhã Đạt.”
“Trên mặt có nốt ruồi, đây chắc là Tiểu Lý.”
“Vóc dáng rất cao, tóc húi cua... ờm?”
Bùi Khiêm so sánh thông tin Đường Diệc Xu gửi đến và danh sách Lý Nhã Đạt đã nộp, lập tức phát hiện ra vấn đề.
Trong danh sách tăng ca có thêm một người!
Số người tăng ca được kê khai là năm người, song Đường Diệc Xu ghi nhận thực tế số thành viên trong tổ thiết kế tăng ca là sáu người!
Người có vóc dáng cao to và tóc húi cua chắc hẳn là Trần Khang Thác của tổ thiết kế, hắn không nằm trong danh sách tăng ca do Lý Nhã Đạt trình lên.
Bùi Khiêm cười lạnh một tiếng, hừ, ta biết ngay mà!
Quả nhiên, trong tổ thiết kế lúc nào cũng có người không chết tâm với việc tăng ca.
Bắt được rồi.
Bùi Khiêm đang suy nghĩ xem nên xử trí mấy người cứng đầu, hiện tại vẫn còn đang lén lút tăng ca này như thế nào.
Vui vẻ tiễn đưa ngay tại trận, để hắn lên sân khấu thể hiện tài năng của mình, giết gà dọa khỉ?
Không ổn.
Bởi vì cách làm này chỉ trị được nhất thời chứ không trị được tận gốc, để lại hậu quả tai hại.
Bùi Khiêm không hỏi Đường Diệc Xu rốt cuộc người tăng ca vào cuối tuần là ai, cũng không nghĩ đến việc lắp camera giám sát trong phòng làm việc, tất cả đều đến từ suy nghĩ tương tự như thế.
Nếu như Bùi Khiêm chuyển Trần Khang Thác sang bộ phận khác thông qua hệ thống loại bỏ vị trí đầu, vậy thì chẳng khác nào đang ám chỉ những nhân viên khác, chỉ cần tăng ca là sẽ bị loại bỏ hết.
Những người muốn thăng chức nhìn thấy tình huống này sẽ cố ý đến tăng ca, mà người vốn muốn tăng ca sẽ càng thêm nghiêm trọng, đến lúc đó cục diện sẽ không thể thay đổi được nữa.
Bùi Khiêm hoàn toàn không thể phân biệt được ai là người lười biếng, ai là người thực sự đang cố gắng phấn đấu.
Hay là Bùi Khiêm cảnh cáo Trần Khang Thác không được tăng ca, nghiêm cấm hành vi này?
Như vậy, bề ngoài là để cho những người muốn tăng ca biết khó mà lui, nhưng bọn họ nhất định sẽ chuyển đến chỗ khác, tất cả đều bí mật tăng ca ở nhà.
Tất cả mọi người đều tăng ca ở nhà, tổng giám đốc Bùi vẫn không thể phân biệt được ai là người lười biếng, ai là người thực sự đang cố gắng phấn đấu.
Vì vậy, không thể làm điều này!
Dù sao nước trong thì không có cá, mà cẩn thận quá thì lại hóa dở.
Cho dù là nghiêm khắc kiểm tra chấm công hay là lắp đặt camera giám sát ở văn phòng, điều này sẽ vừa khiến cho rất nhiều nhân viên theo bản năng nghiêm túc làm việc, giảm bớt số lần lười biếng, mặt khác cũng sẽ khiến cho tổng giám đốc Bùi không thể nhìn thấy những người đang âm thầm cố gắng.
Mục tiêu cuối cùng của Bùi Khiêm là tạo ra một môi trường hỗn hợp cho tất cả nhân viên, đồng thời khiến cho bọn họ cảm thấy rằng tổng giám đốc Bùi sẽ không quan tâm đến việc bọn họ lén lút tăng ca.
Cứ như vậy, người lười biếng bắt đầu an tâm thoải mái ăn không ngồi rồi, người phấn đấu thì sẽ lén lút tăng ca, như vậy mới có thể phân biệt được hai loại người này.
Sau đó, Bùi Khiêm có thể nắm giữ danh sách những người phấn đấu kia, sau đó thần không biết quỷ không hay sắp xếp cho bọn họ.
Sẽ không đánh rắn động cỏ.
Cho nên Bùi Khiêm cũng không vội vàng, mà yên lặng thầm ghi nhớ tên Trần Khang Thác này, chuẩn bị chờ đợi thời cơ chín muồi, lén lút đánh cho một gậy.
Nhân tiện, cũng đợi có thêm nhiều cá sa vào lưới.
......
Thứ hai, ngày 06 tháng 12.
Bùi Khiêm vẫn đến công ty lúc 10 giờ, lập tức phát hiện hình như hôm nay công ty có hơi ít người.
Băn khoăn một hồi rồi mới nhớ ra, hôm nay là ngày thi tuyển dụng vào Đằng Đạt.
Rất nhiều nhân viên của phòng nhân sự và hành chính đã ra ngoài để duy trì trật tự phòng thi.
Tuy rằng có rất nhiều nghiên cứu sinh của trường Đại học Hán Đông đến giúp đỡ, nhưng những sinh viên này chỉ có thể hỗ trợ, vẫn phải để cho đám người Hác Vân dẫn dắt.
Bùi Khiêm dự định ngồi trong văn phòng một lúc trước, sau đó mới đi dạo một vòng trong phòng thi.
Dù sao tuyển dụng cũng là chuyện quan trọng, việc có thể sàng lọc ra những người lười biếng hay không có liên quan đến sự phát triển trong tương lai của công ty, Bùi Khiêm không dám lơ là.
Vừa ngồi xuống không được bao lâu, trợ lý Tân lập tức đến báo cáo công việc.
“Tổng giám đốc Bùi, ta đã hỏi thăm rõ ràng về tình hình bên phía nhà xưởng rồi.”
“Nhà xưởng bỏ hoang của khu công nghiệp cũ dự định sẽ tập trung khai thác theo tên khu công nghiệp Văn Sáng nên sẽ không rao bán, nhưng tin tốt là tiền thuê sẽ rất rẻ vì không ai cần.”
“Tiền thuê nhà xưởng mỗi tháng là tám chín đồng, chút chi phí này về cơ bản là không đáng kể.”
“Nếu như ngươi định cải tạo những nhà xưởng thành thành nhà ma, vậy thì cần phải lên kế hoạch cẩn thận xem quy mô của nhà ma sẽ chiếm dụng mấy nhà xưởng.”
“Như vậy mới có thể tính toán khoản đầu tư ban đầu.”
Bùi Khiêm gật đầu, giá tiền này còn rẻ hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Mỗi tháng mới tốn tám chín đồng một mét vuông, tính như vậy, thuê một địa điểm rộng mười nghìn mét vuông, một số nhà xưởng lớn một năm mới cần trả hơn một triệu tiền thuê, hoàn toàn khác xa so với giá thuê của tòa nhà văn phòng.
Đương nhiên, tiền thuê nhà có đắt hay không thì còn dựa vào vị trí.
Những nhà xưởng này có vị trí hẻo lánh, nếu như thuê xong mà không kiếm được tiền, vậy số tiền hơn một triệu phải nộp mỗi năm này chính là ném ra ngoài, vì vậy phần lớn mọi người cũng không muốn tiếp nhận.