Trợ lý Tân tiếp tục nói: “Còn có chuyện thứ hai, tổng giám đốc Bùi, năm nay chúng ta có cần tổ chức cuộc họp thường niên hay không?”
“Nếu như muốn tổ chức, cũng nên bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ.”
Bùi Khiêm sửng sốt, lập tức nói: “Tổ chức, đương nhiên phải tổ chức!”
Suýt chút nữa đã quên mất chuyện này!
Sao có thể bỏ lỡ cơ hội tiêu tiền tốt như cuộc họp thường niên được?
Năm ngoái không tổ chức cuộc họp thường niên là bởi vì khi đó quy mô của Đằng Đạt còn quá nhỏ, không thể mở cuộc họp thường niên.
Nhưng năm nay, Đằng Đạt đã có rất nhiều nhân viên, quá là hợp tình hợp lý khi mở cuộc họp thường niên!
Trong cuộc họp thường niên sẽ trao tặng một vài giải thưởng lớn, trong đó có cả giải thưởng Ánh Nắng Chiếu Rọi, vậy chẳng phải sẽ tiêu được một khoản tiền lớn hay sao?
May mà có trợ lý Tân nhắc nhở!
Trợ lý Tân gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Bùi, vậy ta sẽ lập tức thông báo cho bọn họ đi chuẩn bị. Nếu ngươi có bất kỳ yêu cầu nào cho cuộc họp thường niên, ngươi có thể nói bất cứ lúc nào.”
Bùi Khiêm nói: “Ta không có yêu cầu gì khác, chỉ cần phù hợp với tinh thần Đằng Đạt là được, hiểu chưa?”
Trợ lý Tân: “Đã hiểu, giải thưởng nhất định phải cao cấp.”
Bùi Khiêm hài lòng gật đầu.
Sau khi trợ lý Tân rời đi, Bùi Khiêm chuẩn bị cày phim, sau ăn cơm trưa xong sẽ đi dạo một vòng quanh địa điểm thi.
Sau đó khi đang mở trang web Ailidao thì điện thoại di động nhận được một tin nhắn.
Là tin nhắn Lâm Vãn gửi tới.
“Tổng giám đốc Bùi, ‘Be Quiet’ đã có bản demo đầu tiên, về phía điện thoại, hệ thống của phiên bản đầu tiên cũng đã từng bước thành hình.”
“Hai ngày này nếu có thời gian, ngươi có muốn đến xem qua không?”
Bùi Khiêm suy nghĩ một lúc, gõ chữ trả lời: “Được, ngày mai ta sẽ đến Game Thương Dương trước, sau đó đến khoa học kỹ thuật OTTO...”
Nhưng mà mới đánh được một nửa, Bùi Khiêm lại cảm thấy không ổn, xóa hết đi.
Việc gì phải tự mình qua đó, tốt nhất là để cho bọn họ tới đây.
Bước đến giai đoạn thử nghiệm kết quả nghiên cứu và phát triển, vũ khí hạt nhân Đường Diệc Thù nhất định sẽ có ích.
Nhưng nếu Bùi Khiêm dẫn Đường Diệc Thù đến Game Thương Dương hoặc khoa học kỹ thuật OTTO kiểm tra thành quả, vậy thì sẽ trông hơi kỳ lạ.
Dù sao chức vụ hiện tại của Đường Diệc Thù chỉ là “con sen của cổ vũ viên”, dẫn nàng đi khắp nơi, cảm giác có vẻ không danh chính ngôn thuận lắm, cũng dễ khiến người ta hoài nghi.
Cho nên, tốt nhất vẫn nên để mọi người đến Game Đằng Đạt, bất tri bất giác bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng hào quang của Đường Diệc Xu.
Nghĩ tới đây, Bùi Khiêm một lần nữa gõ chữ trả lời: “Vậy hai ngày sau các ngươi tới Đằng Đạt thuyết trình đi. ”
Một lúc sau, Lâm Vãn trả lời: “Vâng, tổng giám đốc Bùi.”
......
Buổi trưa.
Phòng thi tuyển dụng Đằng Đạt.
Ngô Tân ăn đồ ăn do Takeaway Netfish mang tới, hết lời khen ngợi.
Hắn chính là HR của Game Hoành Đồ trước đây cố gắng đào Hác Quỳnh về nhưng bị phát hiện, đồng thời vẫn luôn chú ý đến tin tức tuyển dụng của Đằng Đạt.
Cuối cùng cũng đợi được đến kỳ thi tuyển dụng, đương nhiên hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Buổi sáng đã thi xong một môn, bây giờ là giờ nghỉ trưa.
Đối với đợt thi tuyển dụng lần này, có thể nói Ngô Tân có rất nhiều cảm xúc.
Cảm giác đầu tiên là, lạ!
Thời gian cũng lạ, quy trình cũng lạ, ngay cả đề thi này cũng lạ.
Từ thời gian mà nói, lịch thi được sắp xếp vào thứ hai, trông thực sự rất vô lý.
Bởi vì nhiều công ty sẽ họp vào thứ hai, rất khó để xin nghỉ phép.
Cố tình sắp xếp kỳ thi vào thứ hai, vậy thì chẳng phải đang sợ những người tới tham gia thi có thể xin nghỉ hay sao?
Về mặt quy trình, có rất nhiều khâu khó hiểu, nhìn qua hoàn toàn không cần thiết.
Bản thân Ngô Tân cũng là HR, rất hiểu biết về các quy tình tương tự.
Theo hắn thấy, tuy rằng quy mô của Đằng Đạt không nhỏ, nhưng việc tổ chức kỳ thi thống nhất quy mô lớn này căn bản chẳng khác nào vẽ rắn thêm chân, uổng công vô ích, vừa tốn tiền vừa tốn sức, còn không bằng làm theo phương thức tuyển dụng thông thường.
Điều khó hiểu nhất chính là, trong khâu tuyển dụng còn có một hạng mục khác, đó là kiểm tra độ phù hợp với tinh thần của Đằng Đạt, chẳng qua điều này không được công bố chính thức, chuyện này cũng quá vô lý.
Hơn nữa, câu hỏi thi thực sự rất khó!
Ngô Tân cũng đã tham gia kỳ thi công chức và một số bài kiểm tra viết tương tự, cho nên cũng chuẩn bị sẵn sàng với đề thi lần này.
Hắn vốn tưởng rằng, Đằng Đạt là doanh nghiệp tư nhân, đề thi viết chắc hẳn nên dễ hơn nhiều.
Có điều, hắn hoàn toàn nghĩ sai rồi.
Độ khó của đề thi này trước nay chưa từng có!
Cả buổi sáng Ngô Tân suýt chút nữa thì gục gã, hắn vốn tưởng rằng bản thân đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, nhưng lại bị câu hỏi thi khó này đè cho bẹp dí.
Thế nhưng cũng đành chịu thôi.
Ai bảo đãi ngộ của người ta tốt chứ!
Từ bữa ăn buổi trưa là thấy.
Trong hội trường khách sạn này có ít nhất mấy trăm người ứng tuyển, Đằng Đạt trực tiếp lo bữa ăn, chỉ riêng chi phí này, ít nhất cũng phải tiêu tốn mấy chục nghìn.
Hơn nữa đây không phải là phòng thi duy nhất.
Mời nghiên cứu sinh đại học coi thi, chấm thi, có lẽ cũng phải bỏ ra một khoản tiền lớn.
Hầy, có tiền sướng thật!
Ngô Tân vừa ăn đồ ăn do Takeaway Netfish mang tới, vừa mơ tưởng nghĩ đến một ngày nào đó mình có thể làm việc cho Đằng Đạt thì tốt đẹp biết bao.
Ăn cơm trưa xong, Ngô Tân thấy có không ít người rời khỏi hội trường.
Đằng Đạt đã sắp xếp chỗ ở cho những người ứng tuyển đến từ thành phố khác, vì vậy bây giờ có thể trở về phòng để nghỉ ngơi, đợi đến khi kỳ thi vào buổi chiều bắt đầu thì quay lại.
Ngô Tân sống ở thành phố Kinh Châu, cho nên sẽ không có loại đãi ngộ này.
Có điều hắn có thể về nhà nghỉ ngơi, nhưng bởi vì việc đi lại khá phiền phức, cho nên hắn cũng không cần thiết phải về làm gì.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Ngô Tân nhìn xung quanh sảnh, quan sát những thí sinh khác, cũng chính là các đối thủ cạnh tranh của mình.