Nhưng nếu xét về mức độ hoàn thiện hiện nay thì còn cách quá xa.
Bao Húc lén chơi GOG trong lúc không ai để ý đến, sau đó phát hiện ra một đống khuyết điểm.
Rất nhiều bug.
Tính cân bằng kém.
Cách chơi không có gì mới lạ.
Số lượng anh hùng quá ít...
Tóm lại, cách “Thần Khải” một trăm nghìn tám nghìn dặm.
Bao Húc rơi vào tình thế khó xử.
Nếu mặc kệ, có lẽ Lý Nhã Đạt không thể tự mình xử lý những vấn đề này.
Nếu giúp, như thể đang nhìn thấy thảo nguyên rộng lớn ở châu Phi và sa mạc Sahara đang vẫy gọi mình.
Sau khi cân nhắc hết lần này đến lần khác, Bao Húc thở dài, vẫn là mở trình quản lý dữ liệu ra lần nữa, lén lút sửa lỗi.
“Bỏ đi, đúng là không thể khoanh tay đứng nhìn mà.”
“Giúp một lần cuối?”
“Chẳng qua cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là giải pháp, cũng không thể để ta giải quyết hết tất cả các vấn đề trải nghiệm tương tự chứ nhỉ?”
Bao Húc cũng có chút bất lực, mặc dù những nhân viên thiết kế khác trong cả tổ thiết kế vẫn luôn chơi game, làm phong phú thêm kinh nghiệm chơi game của mình, nhưng loại IQ game này không thể trau dồi trong một sớm một chiều được.
Là một người chơi hardcore, những người khác không thể so sánh được sự nhạy cảm của Bao Húc đối với game.
Vì vậy, một số công việc rất cao cấp, chẳng hạn như điều chỉnh tính cân bằng của game, chỉ có thể do Bao Húc đảm nhận.
Tất nhiên, chuyên viên hoạch định trị số cũng có thể làm công việc này, nhưng thường cần Bao Húc kiểm tra vào lúc cuối.
Một số game một người chơi không cần độ cân bằng còn dễ nói, nhưng GOG là một game chiến đấu nhiều người chơi, độ cân bằng là rất quan trọng.
Bao Húc ngẫm nghĩ, cảm thấy nếu bản thân cứ tiếp tục như vậy.
Quá nguy hiểm rồi!
Phải tìm ra cách, sớm phân chia công việc này ra, để người khác giúp mình gánh vác một tí.
Trong công ty không thể tìm thấy một người như vậy, vậy thì, nên đi đâu tìm đây?
Đột nhiên, một ý tưởng bỗng xuất hiện, hắn nghĩ ra một cách.
Quán cà phê Internet Netfish là sản nghiệp riêng của Đằng Đạt, có thể sử dụng nó một chút không?
Nếu đưa phiên bản thử nghiệm của GOG đến quán cà phê Internet Netfish, như thế, khách hàng của quán cà phê Internet Netfish có thể đảm nhiệm vai trò là người chơi thử nghiệm của game, sau khi trải nghiệm game, họ có thể để lại ý kiến và đề xuất của riêng mình.
Tất nhiên, điều này cũng sẽ mang lại những rắc rối nhất định, chẳng hạn như thông tin game có thể bị tiết lộ ra trước, tạo nên spoiler.
Nhưng đối với một game như GOG mà nói, đây không phải là vấn đề gì lớn lao.
Nói trắng ra, là tạo ra một loại dịch vụ thử nghiệm game đặc biệt trong quán cà phê Internet Netfish, dùng để thu thập dữ liệu người chơi, sau đó thông qua số dữ liệu này để sửa đổi game.
Bao Húc ngay lập tức gửi tin nhắn cho Lý Nhã Đạt.
Để người chơi của quán cà phê Internet Netfish cùng tham gia, Bao Húc cảm thấy, cho dù không thể giải phóng hoàn toàn, ít nhất cũng có thể giải phóng được tám mươi phần trăm!
…...
…...
Đầu tư Viên Mộng.
Hôm nay Mã Dương không đến, hắn có lớp học.
Vả lại, kể từ lần trước Mã Dương không do dự đập hết tiền vào công ty Finger, đầu tư Viên Mộng không còn tiền để đầu tư vào các dự án khác nữa.
Công việc hàng ngày của mọi người chỉ còn lại việc chơi game với giám đốc Mã.
Mặc dù giám đốc Mã đang điên cuồng carry mọi trận, đại sát tứ phương, nhưng có quá nhiều “thứ cao cấp” như thế này cũng sẽ phát chán thôi.
Mã Dương dạo này có hơi mệt mỏi, cho nên không thường xuyên đến đầu tư Viên Mộng.
Hạ Đắc Thắng và các đại thần có điểm số hạng cao khác, vào lúc này đang tập trung lại với nhau, thảo luận vấn đề với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ngưỡng vui vẻ của giám đốc Mã càng ngày càng cao.”
“Để thêm một thời gian nữa, e rằng hắn sẽ mất hứng thú với việc 1 VS 9 chúng ta.”
“Làm sao bây giờ?”
Hạ Đắc Thắng đưa ra một vấn đề rất sắc bén.
Một công việc quan trọng của những đại thần điểm cao này là chơi game cùng giám đốc Mã, để hắn có thể duy trì tâm trạng thoải mái, vui vẻ, duy trì trạng thái làm việc tốt nhất.
Lúc mới bắt đầu, giám đốc Mã mỗi ván đều có thể giết mười mấy đại thần điểm cao, một mình carry, đương nhiên rất là vui vẻ.
Nhưng dần dần, ngưỡng vui vẻ ngày càng cao.
Chỉ giết người thôi thì không còn đủ thỏa mãn giám đốc Mã nữa rồi.
Những chiến thắng thường xuyên cũng trở nên buồn tẻ nhạt nhẽo.
Dù sao thì theo quan điểm của Mã Dương, trải nghiệm của mỗi trận ngày càng trở nên giống nhau hơn.
Ngay cả khi chín người còn lại trong game đã sắp xếp kịch bản trước, cố gắng hành động theo kịch bản, cố gắng hết sức để mỗi trận đều mang đến cho giám đốc Mã một trải nghiệm khác nhau...
Nhưng thời gian lâu dần, vẫn sẽ trở nên nhàm chán.
Hiện tại, mọi người tụ họp lại cùng nhau thảo luận về cách giải quyết vấn đề này.
“Ta nghĩ, không thể trách chúng ta thiếu trí tưởng tượng, cũng không thể trách trình độ của giám đốc Mã không ổn.”
“Muốn trách, chỉ có thể trách cơ chế game không ổn!”
“Cơ chế game hiện tại hơi phức tạp, chẳng thân thiện với người chơi gà mờ tí nào.”
“Giám đốc Mã đã bị game nhắm đến rồi, rất khó để có thể thể hiện hết một trăm phần trăm thực lực của mình.”
“Vì muốn phối hợp với giám đốc Mã, chúng ta cũng chỉ có thể hạ thấp trình độ của mình ngang hàng với hắn, diễn xuất tất nhiên sẽ rất giả tạo.”
“Nếu cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì giám đốc Mã cũng sẽ nhìn ra, đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Có một người anh em ở bên cạnh gật gật đầu: “Đúng đó, ta đồng ý! Ta cũng nghĩ giám đốc Mã bị game nhắm trúng rồi.”
“Chỉ cần thay đổi cơ chế của game, thực lực của giám đốc Mã nhất định sẽ được thể hiện tốt hơn!”
“Vậy phải làm sao đây? Chúng ta cũng không phải là nhà thiết kế, không thể thay đổi được cơ chế game”
Có một người giơ tay lên đề nghị: “Chúng ta quả thực không thể thay đổi ‘Thần Khải’, nhưng... chúng ta có thể thay đổi IOI, phải không?”
Hạ Đắc Thắng suy nghĩ một lúc: “Khó nói lắm. Bởi vì chỉ mua cổ phần của công ty Finger, cho nên chúng ta không thể can thiệp vào việc nghiên cứu phát triển và vận hành của bọn họ được.”