Điều này có nghĩa là bạn chỉ có thể chơi trong giờ làm việc sao???
Ngô Tân thiếu chút nữa cho rằng sổ tay nhân viên mới này in sai, nhưng suy nghĩ một chút, hẳn là không đến mức phạm loại sai lầm cấp thấp này chứ?
Có chút bối rối.
Hắn tiếp tục nhìn xuống phía dưới với sự bối rối.
Mục thứ ba là công việc.
Các công ty khác, thường đặt mục lớn này ở phía trước, nhưng bên Đằng Đạt là hoàn toàn ngược lại, đặt ở cuối cùng, chỉ chiếm vài trang cuối cùng của sổ tay nhân viên, mô tả khá ngắn gọn.
Mục cuộc sống phía trước, không chỉ cho tất cả các loại bữa ăn làm việc với hình ảnh màu sắc đẹp mắt, mà còn giới thiệu chi tiết hương vị của mỗi món ăn, đơn giản là không thể chi tiết hơn.
Mục giải trí cũng vậy, thậm chí giới thiệu các game khác nhau trong phòng giải trí, kèm theo những đánh giá đơn giản.
Nhưng đến mục công việc này, phong cách vẽ đã thay đổi hoàn toàn.
Chỉ có một vài lưu ý đơn giản.
“Về nguyên tắc, cấm hành vi tăng ca.”
“Nếu do nhu cầu công việc phải tăng ca thì phải báo cáo trưởng bộ phận, do trưởng bộ phận xin tăng ca, sau khi được chấp thuận mới được tăng ca.”
“Cảm thấy áp lực công việc lớn, lập tức phản ánh với trưởng bộ phận, trưởng bộ phận phải tuyển dụng nhân viên mới càng sớm càng tốt để giải quyết.”
“Nghiêm cấm liên lạc với đồng nghiệp ngoài giờ làm việc vì lý do công việc, vì điều này có thể gây phiền cho đồng nghiệp.”
Những điều này.
Ngô Tân hoang mang.
Mấy nội dung này trên cơ bản đều chỉ vào cùng một điểm, ra lệnh và cảnh cáo nhiều lần, không được tăng ca!
Ngược lại nội dung mà Ngô Tân chờ mong lại hoàn toàn không hề xuất hiện!
Ví dụ, công việc do lãnh đạo sắp xếp phải được hoàn thành đúng tiến độ, các đồng nghiệp không thể trốn tránh trách nhiệm của nhau ...
Những tuyên bố như thế này, không có gì cả!
Ngô Tân cho rằng còn ở phía sau, kết quả là lật thêm một trang, sổ tay nhân viên mới đã kết thúc!
Còn giải thích về tinh thần Đằng Đạt như mong đợi thì sao?
Một trăm điều nội quy nhân viên như mong đợi thì sao?
Không có gì cả!
Đóng sổ tay lại, trong đầu Ngô Tân chỉ nhớ những đồ ăn ngon cùng với các loại phúc lợi ở phía trước, không nhớ kỹ những thứ khác.
Ngô Tân hơi mê mang, có cảm giác mơ hồ có chỗ nào đó không ổn...
Rất nhanh, nhân viên hành chính đã giúp cho Ngô Tân xử lý xong tất cả nội dung trong các trang của mạng nội bộ, bao gồm quyền hạn trong mạng nội bộ, website TPDB, tài khoản nhân viên trong mạng mạng nội bộ…
Ngô Tân lấy con chuột từ trong tay của nhân viên hành chính.
Ừm...
Cái con chuột này, bàn phím, và cả màn hình nữa...
Thoải mái!
Đã quen với việc ăn bớt ăn xén linh kiện của dàn máy tính trong văn phòng, có thể được sờ vào dàn máy tính văn phòng như vậy khiến con người tiết kiệm như Ngô Tân rơm rớm nước mắt.
Hễ nghĩ đến có thể được đánh từng con phím trên một cái bàn phím ưng ý như này, khắp người đều sung sướng cả lên!
Hắn nhìn về Hác Vân, do dự một hồi, rốt cuộc nên xưng hô người này như thế nào.
Phải dựa theo chức vị, hiện tại Hác Vân là người phụ trách của phòng nhân lực, phải xưng gọi cho dễ nghe một chút, chắc nên gọi là “trưởng phòng”.
Nếu như cảm thấy cứng nhắc và xa lạ khi gọi theo chức vị, vậy thì chắc gọi là “chị Hác”, “chị Vân” hoặc tương tự.
Không được thì gọi là “tiền bối”?
Nhưng mà Ngô Tân lớn tuổi hơn Hác Vân, tuổi đời làm việc cũng lâu hơn hơn so với Hác Vân...
Việc này hơi chút khó xử.
Cho nên, Ngô Tân có chút bối rối, tính quan sát những người khác xem xưng hô như thế nào.
Kết quả phát hiện ra, dường như mọi người đang gọi nhau bằng tên...
Ngô Tân hơi ngỡ ngàng, lén lén hỏi đồng nghiệp nam ở bên cạnh.
“Trong phòng nhân sự của chúng ta đều trực tiếp xưng hô với nhau bằng tên sao?”
Vừa mới quay về từ khu ăn uống, hắn đang nhấm nháp túi bánh khoai tây vừa nhấp một ngụm cà phê rồi gật đầu: “Đúng vậy.”
“Chính xác mà nói, không chỉ riêng phòng của chúng ta, những phòng khác đều như vậy cả.”
“Cùng lắm là những người tương đối thân thiết, gọi một tiếng là anh X hoặc chị X đại loại như vậy.”
“Chắc ăn nhất thì gọi tên, không có ai cảm thấy kỳ lạ, còn gọi bằng chức vụ thì mới kỳ lạ.”
Ngô Tân cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Thật như vậy sao? Mà tại sao lại như vậy?”
Thanh niên đang nhấm nháp khoai tây lắc đầu: “Ta cũng không biết, ta cũng không phải là nhân viên đời đầu của Đằng Đạt, mới nhậm chức được ba bốn tháng. Vào lúc đó, bầu không khí làm việc đã là như vậy rồi.”
“À, đúng rồi, nếu như muốn ăn vặt thì một mình đi lấy được rồi, không giới hạn số lượng đâu.”
Thanh niên này còn không quên lắc khoai tây trên tay với Ngô Tân, nói với hắn rằng có thể ăn thoải mái những đồ ăn vặt này.
Ngô Tân ngửi thấy mùi vị của khoai tây rất thơm, nhưng mà nghĩ đến đây là ngày đầu tiên bản thân mình đi làm, hơn nữa còn chưa được chính thức, loại hành vi này khó tránh không phù hợp, nên lắc đầu: “Không sao, ta không đói.”
Mấy người bên cạnh bất ngờ đã nhớ ra một chuyện: “À, đúng rồi, ngoại lệ duy nhất chính là tổng giám đốc Bùi.”
“Vì để tôn trọng, mọi người thường sẽ không trực tiếp xưng hô bằng tên với hắn.”
“Tất nhiên, con người của tổng giám đốc Bùi rất dễ tính, chắc hắn sẽ không khó chịu nếu như xưng hô bằng tên với nhau.”
“Chỉ là mọi người đều tôn trọng hắn từ tận đáy lòng, cho nên mới xưng hô như vậy, đây là một ngoại lệ duy nhất trong toàn công ty.”
“Tóm lại, ngoài trừ tổng giám đốc Bùi, ngươi có thể trực tiếp xưng hô bằng tên với bất kỳ ai, không có vấn đề gì hết.”
Ngô Tân lặng lẽ gật đầu, xem ra những lề lối phải thực sự phải học từ kinh nghiệm của những nhân viên cũ mới được.
Hai người trò chuyện một lúc, rồi giới thiệu về bản thân với nhau.
Ngô Tân lại hỏi thêm đôi chút về công việc hàng ngày của hắn, ví dụ như... những nội dung được viết trong sổ tay nhân viên rốt cuộc có phải là thật không.
Thanh niên bên cạnh kia suy nghĩ, nói: “Cũng không hoàn toàn là đúng.”
Ngô Tân gật đầu, trong lòng cũng biết.