Về mặt bữa ăn, hắn sẽ mời đầu bếp của bếp tư nhân Minh Vân và Takeaway Netfish tới khách sạn để chuẩn bị các món ăn, các nguyên liệu sẽ được mua trước, thực đơn cũng đều là do Lâm Xán Vinh sửa soạn.
Tóm lại, về phương diện ăn và uống thì không có gì đáng quan tâm.
Điều mà Bùi Khiêm quan tâm là các hoạt động cụ thể được sắp xếp của cuộc họp thường niên.
Phần lớn sự sắp xếp của cuộc họp thường niên trong đại đa số công ty hiện nay, chỉ có một chữ: ngượng!
Bắt những nhân viên nam mặc trang phục ba lê để nhảy Hồ Thiên Nga, một số thì ngượng ngùng nhảy theo giai điệu của mấy bài hát “tẩy não” trên mạng, ngoài ra còn mấy trò chơi kiểu dung tục…
Tóm lại, việc để cho nhân viên lên sân khấu biểu diễn các tiết mục đã được tính là nhân tính hóa, nhưng vẫn rất ngượng.
Cũng không rõ đây là sự bóp méo bản chất con người hay sự suy đồi đạo đức.
Việc sắp xếp các hoạt động trong cuộc họp thường niên do trợ lý Tân chuẩn bị, không có mắc phải những sai lầm này, nhìn tổng thể cũng không tệ.
Bùi Khiêm rất hài lòng về việc này, tục ngữ có câu buông tha cho người khác cũng chính là buông tha cho chính mình, hắn không muốn trở thành con khỉ ăn mặc màu mè hoa lá hẹ lên sân.
Về phần sắp xếp cuộc họp thường niên, một số nghệ sĩ đã được mời để lên sân khấu biểu diễn các tiết mục như hát, múa, tạp kỹ… ngoài ra một số mini game thú vị cũng được chuẩn bị thêm.
Đương nhiên, bất kể là mời người ta đến biểu diễn các tiết mục, hay là để các nhân viên chơi mini game, đều được chuẩn bị thêm khoản chi tiêu dự tính ngoài mức quy định, chung quy cũng chỉ để nhân viên chơi mini game trúng được phần thưởng.
Bùi Khiêm nhìn nửa ngày trời, vẫn cảm thấy không có chút thú vị nào.
Hát hò nhảy múa, biểu diễn các tiết mục, không phải không được, nhưng những điều này có gì hay?
Không nói đến cuộc họp thường niên nữa, những tiết mục trình ca múa nhạc vào buổi tối đó, còn được bao nhiêu người thích tham gia?
Tuy rằng mời nhân viên lên sân chơi mini game hay hơn so với loại game dung tục kia, nhưng vẫn rất ngượng.
Suy cho cùng, trong mắt của nhân viên không chỉ là chơi những trò giải trí, mà là vì những phần thưởng.
Cho dù trong mắt của nhân viên là vì những phần thưởng, trong mắt của tổng giám đốc Bùi là để phát phần thưởng, vậy thì tại sao không lược bỏ đi những khâu khiến người ta ngượng ngùng?
Bùi Khiêm suy đi nghĩ lại, nói: “Những tiết mục và mini game tại chỗ này đều không cần nữa.”
“Sắp xếp các hoạt động trò chơi như máy gashapon, máy gắp thú, bố trí thêm một số loại khác như ném vòng, ném phi tiêu hoặc là bắn súng hơi.”
“Đến lúc đó, nguyên xung quanh hội trường đều là những chỗ để chơi, bên trong để đầy gashapon, đồ chơi nhồi bông và các loại figure.”
“Mỗi người sau khi vào sẽ được phát cho một đống đồng xu, để bọn họ có thể chơi thỏa thích.”
“Đúng rồi, các loại máy móc tinh vi như máy gắp thú thì điều chỉnh xác suất lên cao nhất.”
“Đến lúc đó khi mọi người đến cuộc họp thường niên, chỉ có hai việc, ăn và chơi!”
“Sau khi rút thưởng xong, đợi mọi người ăn no rồi có thể dùng đồng xu đi chơi gashapon, gắp thú, đến khi tất cả các giải thưởng được rút hết, mọi người ăn uống no say, đồng xu cũng xài hết thì cuộc họp thường niên chính thức kết thúc.”
“Đằng Đạt của chúng ta không tham gia chủ nghĩa hình thức, không kích thích, cũng không để bất cứ ai lên sân khấu làm trò cười.”
“Ăn uống vui vẻ, chính là chủ đề cuộc họp thường niên của chúng ta!”
Thứ hai, ngày 20 tháng 12.
Tuần trước, bộ phận hành chính của Đằng Đạt đang chuẩn bị đầy đủ cho cuộc họp thường niên, công việc nghiên cứu và phát triển của các phòng ban khác cũng đang tiếp tục.
Cho nên Bùi Khiêm cũng không có chuyện gì làm, tùy tiện lười biếng, thời gian cứ thế trôi qua.
Ngày 20 của mỗi tháng là ngày dành riêng cho bữa tối tại nhà bếp tư nhân Minh Vân, nhưng hôm nay lại có hơi đặc biệt.
Bởi vì cuộc họp thường niên cũng định bắt đầu vào hôm nay, Bùi Khiêm đã huy động hết đầu bếp ở nhà bếp tư nhân Minh Vân và Takeaway Netfish đến nơi họp cuộc họp thường niên.
Lịch trình cuộc họp thường niên của Đằng Đạt khác biệt so với những công ty khác.
Nhiều công ty khác đều chọn tổ chức cuộc họp thường niên vào buổi tối, buổi chiều mới chuẩn bị đến nơi tổ chức, thường kéo dài đến bảy, tám giờ hoặc thậm chí muộn hơn, điều này đã chiếm hết thời gian nghỉ ngơi của nhân viên.
Theo quan điểm của Bùi Khiêm, điều này không thể chấp nhận được.
Cho nên, thời gian cuộc họp thường niên của Đằng Đạt sắp xếp như sau, buổi sáng, các phòng ban đều làm việc như bình thường, đến buổi chiều thì bắt đầu họp, tranh thủ hoàn thành trước giờ tan tầm, tuyệt đối không trì hoãn thời gian nghỉ ngơi buổi tối của mọi người.
Lúc này, Ngô Tân ngồi ở vị trí công tác của mình, có hơi ăn không ngồi rồi.
Không biết phải làm gì!
Nhìn xung quanh...
Tại sao tất cả mọi người đều làm việc chăm chỉ như vậy?
Nếu như là ở Game Hoành Đồ, cho đến khi sắp tổ chức cuộc họp thường niên, chắc hẳn hầu hết mọi người đều sẽ bắt đầu kéo dài công việc, điên cuồng lười biếng.
Dù sao trong hoàn cảnh này, rất khó để có thể bình tĩnh làm việc.
Nhưng mà ở Đằng Đạt lại hoàn toàn khác biệt.
Mọi người đều làm những gì hay làm, hơn nữa còn làm việc nghiêm túc hợn trước!
Ngô Tân cảm thấy có hơi khó hiểu.
Đã nói hôm nay sẽ tổ chức cuộc họp thường niên, các ngươi không nên tràn đầy kỳ vọng vào cuộc họp thường niên tối nay sao? Không nên làm việc một cách vô tâm sao?
Tại sao mỗi người đều điên cuồng gõ bàn phím, bận rộn muốn chết?
Giả bộ?
Cũng không đúng, bởi vì Ngô Tân đã lén nhìn đồng nghiệp bên cạnh, phát hiện quả thật hắn đang làm việc, cũng không phải đang nói chuyện phiếm hay lướt web linh tinh.
Ngô Tân nhỏ giọng hỏi: “Tại sao ta lại cảm thấy càng gần cuộc họp thường niên, công việc của mọi người thậm chí còn bận rộn hơn?”
Người bạn bên cạnh uống một ngụm cà phê và nói: “Điều này không phải là rất bình thường sao?”
“Giờ làm việc buổi chiều bị cuộc họp thường niên chiếm rồi, chỉ có thể nâng cao hiệu suất vào buổi sáng, tranh thủ thời gian hoàn thành công việc hôm nay.”