Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 630 - Chương 630. Bốt Điện Thoại Vẽ Tay Của Họa Sĩ (2)

Chương 630. Bốt điện thoại vẽ tay của họa sĩ (2)
Chương 630. Bốt điện thoại vẽ tay của họa sĩ (2)

Đầu bên kia điện thoại, Bùi Khiêm nghe nói Trương Vọng mở bốt điện thoại trong trung tâm thương mại thì bị dọa sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.

Nhưng lập tức, hắn lại yên tâm hơn rất nhiều.

Dựa theo cách nói của Trương Vọng, hắn sửa đổi kết cấu của bốt điện thoại, làm lớn hơn, hơn nữa còn đặt trong trung tâm thương mại.

Nhưng cho tới nay, hắn ngồi chờ cả một buổi sáng mà chỉ có một cô gái quét mã để tạo dáng chụp ảnh, kiếm được mười lăm đồng.

Vốn đầu tư ban đầu của bốt điện thoại này là vào khoảng mười nghìn, riêng tiền thuê chỗ một tháng tốn gần một nghìn đồng.

Đương nhiên, Trương Vọng cũng đơn giản đề cập tới, nói mình “đang cố gắng cải thiện chi phí trải nghiệm của các khách hàng, tin rằng sẽ sớm thấy được hiệu quả”.

Cuối cùng, cuối cùng Trương Vọng cũng vào vấn đề chính, hy vọng tổng giám đốc Bùi có thể giúp tìm một họa sĩ, vẽ tranh lên mặt trước của bốt điện thoại công cộng, tăng thêm một chút hơi thở nghệ thuật cho bốt điện thoại này.

Nghe tới đây, Bùi Khiêm phát hiện viễn cảnh của bốt điện thoại công cộng còn tốt hơn mình tưởng!

Bùi Khiêm vốn cho rằng, đầu tư không tới mười nghìn, đặt ở bên lề đường gần nửa năm, cùng lắm chỉ thua lỗ hơn mười nghìn đồng.

Cuối cùng đập bỏ đem đi bán sắt vụn, bán kính, nói không chừng còn có thể thu lại được ít vốn.

Nhưng dựa theo cách làm bây giờ, nếu để gần nửa năm, thì có thể lỗ khoảng năm mươi nghìn!

Một cái bốt điện thoại đã lỗ nhiều thế, vậy nếu là một trăm cái thì sao?

Nghĩ tới đây, Bùi Khiêm cảm thấy tinh thần chấn động, suýt nữa thì đã quyết định trực tiếp cho Trương Vọng năm triệu, để hắn đi dựng một trăm cái bốt điện thoại, làm việc lớn!

Nhưng nghĩ lại, lý trí vẫn chiến thắng cảm xúc.

Trương Vọng nói “ta đang cố gắng cải thiện chi phí trải nghiệm của các khách hàng, tin rằng sẽ sớm thấy được hiệu quả”, mặc dù nghe qua rất giống một lời khách sáo, một câu nói qua loa lấy lệ lừa tiền của lãnh đạo, rất không đáng tin, nhưng trong lòng Bùi Khiêm luôn cảm thấy không ổn.

Bởi vì hắn có rất nhiều nhân viên từng nói những lời như vậy, hơn nữa hầu hết đều được hoàn thành...

Nghĩ tới đây, Bùi Khiêm quả quyết khống chế ma quỷ trong lòng, cảm thấy không được dễ dàng tin lời nói một phía của nhân viên.

“Ngươi chụp một tấm ảnh bây giờ của bốt điện thoại công cộng, gửi cho ta.”

Một lát sau, tấm ảnh tới rồi.

Bùi Khiêm nhìn một lát, phát hiện bốt điện thoại này trông rất lớn, nhưng nhìn kỹ lại rất thô sơ.

Hơn nữa, bên trong có một cái bàn, hai cái ghế gấp có thể xếp vào tường, trên giá sách đặt vài cuốn sách lẻ loi, còn có một cái máy lọc nước khá thô sơ.

Có vài người đang quan sát, nhưng hiển nhiên bọn họ đều không có hứng thú đi vào.

Không lừa ta, thật sự vắng vẻ như vậy.

Quả nhiên không nhìn lầm người, nhân viên thành thật như vậy, rất hiếm thấy!

Bùi Khiêm rất vui, nếu đã nói muốn có họa sĩ, vậy thì nhất định phải nghĩ cách thỏa mãn rồi!

Vừa hay, Nguyễn Quang Kiến đang ở Kinh Châu.

Bùi Khiêm suy nghĩ một lát: “Bây giờ bảo Nguyễn Quang Kiến tới vẽ cho một bức tranh sơn dầu lớn, loại cao hai mét thì sao nhỉ? Dựa theo giá cả bây giờ của hắn, trả năm mươi nghìn đồng cũng không quá đáng đúng không?”

“Hơn nữa dù bức tranh này có đẹp tới đâu thì mọi người cùng lắm cũng chỉ ở bên ngoài chụp ảnh lưu niệm, quan sát một chút, cũng không ảnh hưởng trực tiếp gì.”

“Hả? Nếu một bốt điện thoại là năm mươi nghìn, thì mười bốt điện thoại, chẳng phải là năm trăm nghìn sao?”

“Đây là chủ ý hay!”

Bùi Khiêm cảm thấy chuyện này thật khéo, nhưng phân tích một chút thì phát hiện, đây rõ ràng là niềm vui ngoài ý muốn, một chỗ tiêu tiền rất hay!

Để Nguyễn Quang Kiến vẽ cho hai mươi cái bốt điện thoại, trong nháy mắt đã tiêu hết một triệu.

Cho dù Nguyễn Quang Kiến muốn thanh toán theo giá hữu nghị, thì thế nào cũng phải trả năm trăm nghìn?

Chỉ không biết thân thể của đại thần có thể chịu nổi không, dù sao tiền của tổng giám đốc Bùi cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Nghĩ tới đây, Bùi Khiêm lập tức nói: “Được, chuyện về họa sĩ để ta giải quyết.”

“Ngoài ra, đầu tư thêm năm trăm nghìn cho ngươi, hai mươi bốt điện thoại đã định, không được thiếu một cái nào!”

Sau khi cúp máy, Bùi Khiêm tìm số điện thoại của Nguyễn Quang Kiến.

Nhưng trước khi gọi điện, Bùi Khiêm tâm huyết dâng tràn tìm keyword “bốt điện thoại công cộng” trên Qiandu.

Chẳng mấy chốc đã có rất nhiều kết quả tìm kiếm, đa số trong đó đến từ Tieba, diễn đàn và Weibo của người địa phương Kinh Châu.

“Hôm nay thật sự có thiên tài nghĩ đến chuyện kinh doanh tuyệt đỉnh, bốt điện thoại công cộng! Sau khi quét mã thì có thể vào gọi điện!”

“Điên à, có di động quét mã, dùng di động gọi chẳng phải được rồi sao?”

“Chắc cười chết mất, ta có chụp ảnh rồi, cảm giác cứ như nghệ thuật trình diễn ấy. ‘Đính kèm ảnh’.”

“Bốt điện thoại này rất to, nhưng sao cảm thấy như được làm thủ công vậy? Thật sự là đồ sản xuất công nghiệp sao? Chi tiết không cầu kỳ lắm.”

“Cái này là… phụ phí ngồi tù, còn cho mọi người quan sát qua kính?”

Bùi Khiêm vừa liếc mắt, trong lòng đã thoải mái hơn rồi.

Xem kia, ánh mắt quần chúng sáng biết bao!

Bốt điện thoại không đẹp thế này, không kiếm được tiền thế này, thế bảo Nguyễn Quang Kiến vẽ thêm vài bức, biến bốt điện thoại này thành một biểu tượng văn hóa công ích thuần túy.

Ừm, tuyệt vời!

Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm gọi vào số của Nguyễn Quang Kiến.

……

Thứ hai, ngày 10 tháng 1.

Nguyễn Quang Kiến tạm thời giải quyết xong công việc bên Game Thương Dương, để đội ngũ mỹ thuật của Game Thương Dương và đội ngũ mỹ thuật thuê ngoài hoàn thiện ý kiến sửa đổi trước, bây giờ đến chợ dụng cụ mỹ thuật lân cận mua những vật liệu cần thiết như cọ vẽ, thuốc màu... đến đường Hoàng Vũ Thiên.

Vì là thứ hai nên lượng người của khu thương mại sẽ khá thưa.

Nhưng dù vậy cũng rất nhiều người ở cạnh bốt điện thoại công cộng chụp ảnh.

Đại khái là, sau khi hôm qua tin tức “bốt điện thoại công cộng” tấu hài này truyền ra ngoài, rất nhiều người nghe danh mà đến.

Nguyễn Quang Kiến lên thang cuốn, thấy một người người đàn ông cơ bắp cơ thể cường tráng, để tóc dài đến đón.

“Đại thần! Xin chào xin chào!”

Hết chương 630.
Bình Luận (0)
Comment