Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 631 - Chương 631. Vẽ Gì Đây

Chương 631. Vẽ gì đây
Chương 631. Vẽ gì đây

“Đại thần trẻ quá, khác xa trong tưởng tượng.”

Trương Vọng đợi ở đây từ sớm rồi, thấy Nguyễn Quang Kiến cầm dụng cụ vẽ, lập tức xác định được đây là họa sĩ tổng giám đốc Bùi mời đến.

Nhưng nhìn vẻ ngoài, Nguyễn Quang Kiến không hề để tóc dài, râu quai nón, cũng không có khuyên tai, bông tai, hình xăm hay trang sức khác như Trương Vọng tưởng tượng, trông sạch sẽ gọn gàng, chẳng khác gì học sinh bình thường.

Ngược lại, bản thân Trương Vọng tóc dài bay bay, còn giống hình tượng họa sĩ mọi người hay nghĩ đến hơn.

Nguyễn Quang Kiến nhìn bốt điện thoại công cộng, không khác gì mấy so với trên ảnh, nhưng khi tận mắt nhìn, có cảm giác lớn hơn về mặt cảm quan.

Nguyễn Quang Kiến quan sát bốt điện thoại từ trên xuống dưới xong, Trương Vọng hơi mong chờ, hỏi: “Đại thần, bức tranh thế này cần vẽ bao nhiêu lâu?”

Nguyễn Quang Kiến nghĩ ngợi: “Việc này không thể nói đại khái được.”

“Vẽ tranh là công việc sáng tạo, thời gian khác nhau rất nhiều. Nếu là tranh sơn dầu đơn giản, thứ cần vẽ đã lên ý tưởng trước xong xuôi, tay nghề của họa sĩ tương đối thành thạo thì tầm mười tiếng là có thể vẽ xong rồi.”

“Nhưng nếu là tranh sơn dầu do họa sĩ trình độ cao vẽ, có thể một năm, ba năm, năm năm, hoặc hơn.”

“Trong đây bao gồm thời gian thu thập tài nguyên, sáng tạo, chỉnh sửa, không có giới hạn trên.”

Trương Vọng vội nói: “Năm ba năm? Thế thì không cần đâu, tùy tiện vẽ là được rồi. Đại thần à, vẽ đẹp quá ta còn lo có người trộm mất.”

“Bốt điện thoại này có thể tháo ra.”

“Nhưng có bảo vệ trong khu thương mại trông giúp, khả năng cũng rất nhỏ, ha ha.”

Trương Vọng kể chuyện cười nhưng Nguyễn Quang Kiến không nắm bắt được điểm cười của hắn.

Nhưng chí ít cũng rõ một điều, đó là chắc chắn bức này này không cần vẽ tinh xảo, cũng không cần biến nó thành sản phẩm nghệ thuật cao cấp nhất.

Nhưng chắc chắn cũng không thể vẽ quá sơ sài, tổng giám đốc Bùi đã ra tay hào phóng, lại là bạn bè tri kỷ, sao có thể lừa tổng giám đốc Bùi được.

Nguyễn Quang Kiến nghĩ ngợi: “Nghe nói đây chỉ là cái đầu tiên, tổng cộng phải vẽ hai mươi bốt điện thoại?”

Trương Vọng gật đầu: “Đúng, mấy cái kia vẫn đang làm.”

Nguyễn Quang Kiến nhìn kích thước khu vực bốt điện thoại có thể vẽ, hỏi: “Vẽ đề tài gì, có ý kiến gì không?”

Trương Vọng lắc đầu nguầy nguậy, không có chủ kiến: “Không có! Đại thần muốn vẽ gì thì vẽ!”

Nguyễn Quang Kiến suy nghĩ cẩn thận: “Ừm… hai mươi bức, với lại lượng công việc của mỗi bức không nhỏ.”

“Bức tranh này cao gần hai mét, chí ít lượng công việc cũng phải gấp ba bốn lần tranh sơn dầu bình thường.”

“Dù có thể vẽ theo phong cách của ta, không cần đi sâu vào tiểu tiết, vẽ xong một bức kiểu gì cũng phải đến ba bốn ngày.”

“Với tiền đề là ta rất quen thuộc, cực kỳ thành thạo đối với thứ phải vẽ.”

“Huống chi bốt điện thoại này là dự án của tổng giám đốc Bùi đầu tư, đề tài vẽ không ít thì nhiều cũng phải liên quan đến công ty của tổng giám đốc Bùi nhỉ?”

“Nếu suy nghĩ thế này, hình như đề tài phù hợp không nhiều…”

“Có rồi!”

Đột nhiên mắt Nguyễn Quang Kiến sáng lên, nghĩ ra ý kiến hay.

Có thể vẽ phác thảo tướng của GOG!

Vừa hay, tốp tướng đầu tiên của GOG có hơn hai mươi, với lại phác thảo của bọn họ của hoàn thành rồi.

Tạo hình và thiết kế của mấy bản phác thảo này đều do Nguyễn Quang Kiến hoàn thành, đã chỉnh sửa nhiều lần rồi, cũng tương đối quen thuộc.

Với lại, mấy phác thảo này là game mới của Đằng Đạt, bốt điện thoại này cũng là sản nghiệp tổng giám đốc Bùi đầu tư, hai bên có mối quan hệ mật thiết.

So với tranh đề tài tranh sơn dầu truyền thống, phác thảo tướng cũng khơi gợi hứng thú, thân thiết với người trẻ đến trung tâm thương mại tiêu tiền hơn.

Nguyễn Quang Kiến càng nghĩ càng thấy hợp lý.

Chỉ cần thay đổi là hình thức thể hiện cụ thể của phác thảo.

Phác thảo ban đầu của GOG rất chi tiết, tượng hình, vì người tạo mô hình phải dựa vào bản phác thảo để sáng tạo mô hình game, nếu vài chỗ vẽ không rõ, người lập mô hình chỉ có thể tự nghĩ chi tiết thôi.

Nhưng mà tranh ở đây có thể xem là tranh khái niệm, tranh tuyên truyền, có thể mang tính nghệ thuật hơn.

Nguyễn Quang Kiến suy nghĩ dùng phong cách của mình, dùng kỹ thuật dày dặn của mình, vừa có thể làm mờ những tiểu tiết, tiết kiệm thời gian, vừa có thể tăng thêm tính nghệ thuật cho tranh, dễ thu hút người khác hơn.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Quang Kiến chuẩn bị bắt đầu.

Về việc nên vẽ tướng nào trong GOG…

Còn cần phải nghĩ sao?

……

Trong phòng làm việc, Bùi Khiêm ngáp ngắn ngáp dài.

Còn cách thời gian kết toán chưa đến ba tháng.

Dự án tiến hành cùng kỳ rất nhiều, nhưng đến tuần sau, phim điện ảnh có thể chính thức đóng máy rồi, trước cuối tháng sẽ có thể làm cắt ghép hậu kỳ; Mà tiến độ bây giờ của GOG cũng có thể tiến hành kiểm tra bản beta nội bộ vào cuối tháng.

Bên phía nhà ma, chắc chắn không thể làm xong rồi, nói không chừng hai dự án lớn nhất không thể làm xong trước kết toán lần này, nhưng dự án nhỏ trong dự án lớn thứ hai có thể làm xong hai dự án vào cuối tháng.

Đến lúc đó để Nguyễn Quang Kiến đi trải nghiệm thử, giết chết nhuệ khí của hắn!

Tóm lại, Bùi Khiêm xem thử lịch trình, tuần này là một tuần tương đối rảnh rỗi, tranh thủ thời gian đọc sách ôn tập.

Lỡ đâu đến lúc đó lão Mã qua môn bằng năng lực của bản thân, mà tổng giám đốc Bùi lại qua môn bằng tiền, vậy chẳng phải rất mất mặt sao?

Nhìn em gái tiểu Đường thử xem, người ta ngày nào cũng đi làm, ngoài việc chăm mèo dọn phân mèo, vẫn luôn yên tĩnh ngồi đọc sách ở chỗ làm, chắc được học bổng là chuyện dễ ợt.

Bùi Khiêm không khỏi cảm thán: “Ài, nếu có thể tiêu tiền cho người khác học thay mình thì hay rồi.”

“Chỉ có thể nói, trí thức vô giá!”

Lúc Bùi Khiêm cảm thán, phát hiện nửa tiếng trôi qua rồi, vội mở vở ghi chép ra bắt đầu ôn tập.

Xem chưa được nửa tiếng, bên ngoài đã có người gõ cửa.

Bùi Khiêm ngẩng đầu lên nhìn, là Mã Nhất Quần.

“Có chuyện gì sao?” Tổng giám đốc Bùi bị ngắt ngang lúc đang học nên không vui lắm, nhưng cũng biết Mã Nhất Quần không thường đến, chắc chắn đến là có chuyện quan trọng, nên cũng không nói gì nhiều.

Hết chương 631.
Bình Luận (0)
Comment