Mã Nhất Quần nói: “Là thế này, tổng giám đốc Bùi. Khoảng thời gian này Điểm Kết lại lời được một khoản tiền…”
Bùi Khiêm: “???”
Các ngươi có thể đừng lén lút, một lời không hợp là đi kiếm tiền không? Để ta chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cái được không?
Bùi Khiêm vốn nghĩ tuần này có thể thảnh thơi một chút, kết quả lại có chuyện.
Từ khi Điểm Kết thành lập đến giờ đã trải qua mấy giai đoạn phát triển rồi, bây giờ đã chuyển lỗ thành lãi rồi.
Ban đầu là nâng giá toàn bộ, đảm bảo quyền lợi của tác giả cấp thấp.
Sau đó lại đến tiến hành hỗ trợ cho tác giả trung cấp, để bọn họ nhận được thu nhập cùng cấp với tác giả của Không Giới Hạn.
Kế tiếp là hoạt động liên kết với “Quay Đầu Là Bờ”, thống nhất tài khoản Đằng Đạt, dẫn lượng lớn người chơi của Game Đằng Đạt đến website.
Qua khoảng thời gian kinh doanh, lưu lượng của website đã tăng lên, tuy quy mô website và thu nhập tác giả vẫn chưa thể so với Không Giới Hạn, nhưng chí ít tác giả cấp trung và cấp thấp cũng được hưởng đãi ngộ.
Thế là tiền kiếm được phải tiêu thế nào đã trở thành vấn đề.
“Không cần nộp lên, tự tiêu hết là được.” Bùi Khiêm theo nguyên tắc “ai nhiễm người đó trị, ai kiếm tiền người đó tiêu”, không mấy để ý đến báo cáo của Mã Nhất Quần.
“À, vâng thư tổng giám đốc Bùi.” Mã Nhất Quần biết hơn chắc hẳn tổng giám đốc Bùi sẽ phản ứng thế này, nhưng tổng giám đốc Bùi nói thế nào là một chuyện, hắn làm thế nào là chuyện khác.
Dù biết tổng giám đốc Bùi sẽ đầu tư số tiền này vào xây dựng website, hắn vẫn không thể lược bỏ quá trình xin chỉ thị được.
Dù gì việc này cũng không giống với tổ chức hoạt động liên kết trên website, cần một số tiền nhất định.
Nếu trước đó có hoạt động liên kết với “Quay Đầu Là Bờ”, Mã Nhất Quần làm người phụ trách website hoàn toàn có thể tự quyết định, vì chẳng tiêu tốn bao nhiêu tiền.
“Khoan đã.”
Mã Nhất Quần vừa định quay đi lại bị tổng giám đốc Bùi gọi lại.
Bùi Khiêm tùy tiện hỏi một câu: “Ngươi định tiêu số tiền này vào đâu?”
Vốn không định hỏi mấy chuyện này, nhưng đột nhiên Bùi Khiêm ý thức được, hình như không hỏi không được…
Để bản thân Mã Nhất Quần đi tiêu tiền, ai đảm bảo được hắn nhất định sẽ tiêu hết tiền vào chỗ không cần thiết!
Cho nên Bùi Khiêm quyết định hỏi thêm hai câu.
Mã Nhất Quần mỉm cười, nói: “Tổng giám đốc Bùi, ta đã suy nghĩ rồi.”
“Bây giờ sức hấp dẫn của website chúng ta đối với những tác giả cấp thấp và cấp trung rất tốt, với lại với lại cũng hấp dẫn nhiều người chơi trung thành của Game Đằng Đạt, độ hot của kênh game rất cao, hình thành hiệu quả ‘dây chuyền tự nảy sinh’.”
“Ta cảm thấy, điều quan trọng bây giờ là bồi dưỡng tác giả tầm cao!”
“Cho nên ta nghĩ nên lấy số tiền này đào mấy tác giả tầm cao không hài lòng với hiện trạng của web Không Giới Hạn, nhất là mấy tác giả có thực lực nhưng không được xem trọng lắm.”
“Có lẽ không thể đào được đại thần, nhưng mấy tác giả kiếm được năm ba chục nghìn một tháng, lại khó thành đại thần, chỉ cần tiêu tiền, chắc có thể đào được vài người.”
Bùi Khiêm rơi vào trầm tư.
Nghe có vẻ rất đáng tin!
Thật ra, vấn đề lớn nhất của Điểm Kết bây giờ chính là giới hạn trên của website thấp, không có sách bùng nổ tạo thành điểm nóng toàn mạng.
Tác giả cấp thấp, cấp trung vẫn không có vấn điều gì nhưng năng lực tạo thành thần của website lại bằng không.
Nếu có thể đào được mấy tác giả có tiềm lực, chọn ra quyển sách có số liệu tốt nhất, lại dùng hết tài nguyên mạng để đẩy một cách điên cuồng…
Nói không chừng có thể khiến Điểm Kết tiến thêm một bước!
Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm khẽ ho hai tiếng, nói: “Không ổn.”
“Đại thần chân chính là dựa vào thực lực, dựa vào tác phẩm hay để câu độc giả, chứ không phải chỉ mong dùng tài nguyên của website để nâng lên.”
“Đào tác giả từ bên ngoài chắc chắn phải đưa ra giá cao, đối với tác giả thì lạ nước lạ cái, thay đổi của nhóm độc giả, chưa chắc có thể duy trì độ nổi tiếng trước đó, đối với website, đưa ra giá cao để mua cũng khó bảo toàn lợi ích.”
“Nếu ký mua rồi lại yêu cầu số liệu sách đạt chuẩn, thế thì hơi thủ đoạn, không có đạo nghĩa, cũng không có sức hấp dẫn lớn đối với tác giả.”
“Tóm lại, cách làm này không thể nói là sai, nhưng không phù hợp với hướng phát triển của Điểm Kết.”
“Theo ta, chi bằng vẫn nên dồn số tiền này vào tác giả cấp thấp và tầm trung. Muốn tạo ra đại thần, có thể đào từ trong quần thể của mình, việc gì phải ra ngoài đào?”
Tiếp tục dồn vào tác giả tầm thấp và tầm trung?
Mã Nhất Quần hoang mang ngơ ngác.
Theo hắn thấy, phúc lợi Điểm Kết cho tác giả tầm trung tầm thấp đủ tốt rồi, vốn đã ngang ngửa web lớn như Không Giới Hạn.
Nhưng lợi ích tác giả tầm trung và tầm thấp mang đến cho website lại rất khó giúp website phát triển lên bước kế tiếp.
Vì viết lách là việc sáng tạo nghệ thuật, vốn là chuyện chủ quan.
Có nhiều tác giả viết mười năm vẫn không viết được tác phẩm bùng nổ.
Mà có vài đại thần, viết đại cỡ triệu chữ là nắm được tinh túy của văn học mạng, tiến lên đỉnh cao.
Cho nên quan trọng là phải nhìn người.
Dù website hao tâm tổn sức đào tạo, bồi dưỡng, nhưng tác giả vẫn là điểm mấu chốt, thành đại thần cũng như mua xổ số vậy.
Nếu người đào tạo vốn không phải ngôi sao sáng thì biết làm sao đây?
Nói một cách tương đối, rõ ràng đào người từ website khác đáng tin hơn.
Nhưng tổng giám đốc Bùi đã nói rồi, thế thì Mã Nhất Quần cũng chỉ có thể nghe theo thôi.
“Vâng tổng giám đốc Bùi, ta đi làm ngay.”
……
Lên tầng, về Điểm Kết, Mã Nhất Quần ngồi xuống chỗ làm việc của mình, bắt đầu suy nghĩ phương án cụ thể.
Tổng giám đốc Bùi đã đưa ra kim chỉ nam rồi, không thể dùng số tiền này đào người, chỉ có thể tiếp tục đổ vào tác giả tầm trung tầm thấp.
Đương nhiên, tiêu chuẩn là thống nhất, chắc chắn tác giả tầm cao của website cũng có thể hưởng phúc lợi này.
Nhưng đối với tác giả tầm cao, Điểm Kết vẫn chưa phát triển đến giai đoạn có thể làm bản quyền, thu nhập chủ yếu của bọn họ đến từ đặt mua, phúc lợi kiểu này đối với bọn họ chỉ có thể xem là dệt hoa trên gấm, sẽ không trở thành nhân tố quyết định.