Mã Nhất Quần suy nghĩ một lát.
Đối với tác giả tầm trung tầm thấp, phúc lợi Không Giới Hạn cho, ví dụ như chuyên cần, Điểm Kết cũng cho, với lại tiêu chuẩn còn cao hơn Không Giới Hạn một chút.
Nếu cho phúc lợi nữa, chắc chắn phải là phúc lợi những website khác không nỡ cho.
Với lại, nói là phúc lợi của tác giả tầm trung tầm thấp, chắc chắn vẫn chủ yếu là suy xét tác giả tầm trung tầm thấp.
Vì số lượng tác giả tầm thấp hiện tại quá nhiều, vốn không xét không hết.
Có vài người tâm huyết dâng trào điền bút danh, viết mấy nghìn chữ, cũng có thể miễn cưỡng là tác giả tầm thấp.
Nếu phải suy xét vấn đề phúc loại của nhóm người này, thế website thành tổ chức từ thiện, kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ tiêu, thì đây cũng là mua bán thâm hụt tiền.
Mấu chốt là tác giả tầm trung.
Họ thoát khỏi cấp thấp, chứng minh năng lực và sự kiên trì của họ, khá đáng tin, sẽ không tự dưng bỏ bom độc giả, website; Theo kinh nghiệm tích lũy phong phú, thêm một chút vận may, nói không chừng có vài người trong số họ sẽ trở thành tác giả đỉnh của chóp.
Cho nên số tiền này vẫn nên tiêu cho bọn họ.
Mã Nhất Quần rơi vào trầm tư.
“Cho nên, đối với mấy tác giả tầm trung, ngoài những thứ như thù lao, độc giả, danh tiếng mà bên Không Giới Hạn cũng có thể cho, bọn họ cần gì nhất?”
“Là… bảo đảm.”
“Kế hoạch và hướng dẫn phát triển nghề nghiệp.”
“Quan hệ xã giao nhẹ nhàng.”
“Và… lối sống có quy củ, lành mạnh hơn.”
“Như vậy, sự bảo đảm này chỉ có thể cho một số người, hơn nữa phải lựa chọn nghiêm túc.”
Mã Nhất Quần cảm thấy mình tìm được phương hướng đúng đắn rồi, bắt đầu viết phương án.
Tổng giám đốc Bùi nói đúng, đọ tiền với Không Giới Hạn thì không đọ được, dù có thể đào được vài tác giả cũng không phải mục tiêu lâu dài.
Vì lượng độc giả của Không Giới Hạn rộng, nền tảng tác giả lớn, năng lực đào tạo cao hơn Điểm Kết nhiều.
Cho nên dù suy nghĩ kiểu gì, tiền đồ phát triển của tác giả tầm trung tầm thấp của Không Giới Hạn cũng hơn Điểm Kết.
Thế thì muốn thu hút tác giả tầm trung tầm thấp nhiều hơn, phải tìm ưu điểm, không nên để ý quá nhiều đến phí phác thảo, độc giả hay độ hot mà tất cả mọi người đều nhìn thấy, mà hãy tập trung vào các khía cạnh mà mọi người không thể nhìn thấy.
Ví dụ, đảm bảo cuộc sống cơ bản nhất.
Tác giả không có lương cơ bản, không có năm quỹ bảo hiểm và một quỹ nhà ở, mỗi quyển sách có thành công hay không đều tràn ngập nguy hiểm, thu nhập của tác giả tầm trung tầm thấp cũng không thấp, nhưng tính rủi ro không tương xứng với thu nhập.
Không phải là không thể tự nộp năm quỹ bảo hiểm và một quỹ nhà ở, nhưng ngươi cũng phải nộp với phần của công ty, tương đương nộp hai phần tiền.
Ví dụ như, hướng dẫn và kế hoạch phát triển nghề nghiệp.
Đa số nền tảng của tác giả đều được bồi dưỡng, tác giả nhiều, biên tập ít, rất nhiều tác giả tầm trung tầm thấp, cả năm cũng biên tập chưa được mấy câu.
Đương nhiêu, nhiều biên tập có tâm sẽ thảo luận vấn đề viết lách với tác giả, nhưng hiện trạng sư nhiều cháo ít như bây giờ, có lẽ đây chỉ là đãi ngộ một số ít tác giả được hưởng thôi.
Nến rất nhiều tác giả sẽ xây dựng nhóm tác giả, tương tác giao lưu tâm đắc trong nhóm, cùng nhau phát triển.
Trên thực tế, so với mô hình “bình cũ rượu mới” của các công ty, thì kế hoạch và dẫn dắt phát triển nghề nghiệp văn học mạng có thể nói là gần như bằng không, hoàn toàn dựa vào bản thân tác giả tự giác ngộ.
Thêm vào đó là, cách sống lành mạnh hơn.
Tác giả văn học mạng là nghề nghiệp tự do, có vấn đề của nhiều nghề tự do, đó là sinh hoạt không có quy luật.
Vả lại, sinh hoạt không có quy luật sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, ví dụ như bệnh về thắt lưng, cột sống... hoặc cao huyết áp, béo phì, có khi cũng xảy ra tin đột tử.
Dù sao thì phải duy trì lối sống lành mạnh, sức tự khống chế là một nhân tố.
Sức tự khống chế của mỗi người khác nhau, hơn nữa nhân tố quyết định là ở hoàn cảnh.
Rất nhiều người ở nhà chỉ muốn chơi, không hiệu quả, mà đến công ty, đến lớp tự học ở trường, hiệu quả tăng cao, đó là ảnh hưởng của môi trường.
Từ khía cạnh này, tác giả full-time càng nhiều, sức khống chế ở khía cạnh khác khó nói, nhưng ở khía cạnh công việc rất mạnh.
Cho nên Mã Nhất Quần suy nghĩ lúc lâu, cuối cùng quyết định.
Điểm Kết phải mở lớp!
Không phải kiểu lớp học giảng lý luận, mà là lớp trải nghiệm cung cấp cho tác giả tầm trung tầm thấp, dẫn dắt và kế hoạch hướng nghiệp, bồi dưỡng cách sống lành mạnh!
Kế hoạch ban đầu của Mã Nhất Quần là dựa vào cách để tác giả tự nguyện báo danh và tuyển chọn của biên tập website, chọn ra ba mươi người từ trong tác giả tầm trung tầm thấp của Điểm Kết bây giờ.
Đây là tốp đầu tiên, thử nghiệm trước xem hiệu quả thế nào.
Trả phí cho bọn họ, sau khi đến Kinh Châu, ăn ở đều được sắp xếp thống nhất, ăn đã có Takeaway Netfish, chỗ ở cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.
Phát cho mấy người này ba nghìn lương cơ bản, trả năm quỹ bảo hiểm một quỹ nhà ở theo tiêu chuẩn này.
Tìm một tòa văn phòng gần đây, thuê ba mươi chỗ tương đối rẻ, yêu cầu bọn họ đi làm theo thời gian check-in của Đằng Đạt.
Ngoài ra, định kỳ mở hội thảo luận, hội chia sẻ kinh nghiệm, để mọi tác giả có thể nói về kinh nghiệm tâm đắc mà bản thân tích lũy được.
Mỗi tác giả muốn bắt đầu sáng tác sách mới hoặc không thể viết được tình tiết thắt nút trong cốt truyện, có thể thảo luận với những tác giả khác, lắng nghe ý kiến từ họ.
Trong môi trường như vậy, những tác giả này không giống đồng nghiệp mà giống bạn bè, bạn học hơn.
Đương nhiên, không phải tất cả tác giả đều có hứng thú với lớp trải nghiệm thế này.
Rất nhiều tác giả, nhất là mấy người trưởng thành, kinh nghiệm phong phú, không có hứng thú với lương cơ bản, chuyển đến Kinh Châu để quản chuyện ăn chuyện ở, đi làm tan ca như những tác giả khác.
Bọn họ sẽ cảm thấy, văn học là nghề tự do, ưu thế của nghề tự do là không cần ra khỏi nhà, ngươi bảo họ đến Kinh Châu đi làm, thế chẳng phải đi ngược sao?