Đối với kiểu tác giả này, rõ ràng cũng sẽ không cưỡng cầu.
Cho nên, lớp học này chủ yếu là hướng đến các tác giả trẻ, chưa lập gia đình.
Mấy tác giả này tràn đầy năng lượng tiềm năng cực lớn, tiến bộ rất nhanh, nhưng ý thức tự quản lý kém, có nhu cầu xã giao và truy cầu phát triển nghề nghiệp nhất định.
Lớp học này bắt đầu thử một tháng, xem hiệu quả thế nào.
Nếu có hiệu quả thật, thế thì sau này mở rộng quy mô, kéo dài thời gian.
……
Sau khi tiễn Mã Nhất Quần đi xong, Bùi Khiêm lại xem vở ghi chép chưa đến một tiếng.
“Ting!”
Trên điện thoại nhận được một tin nhắn.
Bùi Khiêm cầm lên xem, là do đầu bếp Lâm gửi đến.
“Tổng giám đốc Bùi, hình như trong thành phố mới mở một quán ăn cao cấp, trông như cạnh tranh với bếp tư nhân Minh Vân. Tên là quán ăn gia đình Mính Phủ, cũng đi theo con đường quán ăn cao cấp!”
“Hình như mở hai ngày nay rồi, thảo nào lượt đặt trước gần đây của bếp tư nhân Minh Vân cũng ít hẳn, làm sao đây?”
Nhìn tin này, Bùi Khiêm thoáng sững sờ.
Quán ăn gia đình Mính Phủ?
Cạnh tranh với dịch vụ ăn uống của bếp tư nhân Minh Vân?
Chẳng lẽ là quán do mấy người giám đốc Lý đầu tư?
Bùi Khiêm suy nghĩ, tháng trước giám đốc Lý từng nhắc chuyện này thật, nói ba người là hắn và Tiết Triết Bân, Vương Bằng chẳng bao giờ đặt được chỗ của bếp tư nhân Minh Vân, vô cùng khổ sở, nên muốn hợp tác với Bùi Khiêm, mở một chuỗi quán ăn Vô Danh, nhưng Bùi Khiêm từ chối.
Thế là, ba người này chỉ có thể tự kinh doanh, mở quán.
Tính toán thời gian, chắc Lý Thạch đã có chuẩn bị trước khi chính thức nói chuyện này với Bùi Khiêm, hai ngày nay mới khai trương.
Bùi Khiêm trả lời “biết rồi” cho đầu bếp Lâm, sau đó gọi cho Lý Thạch.
“Giám đốc Lý, có phải quán ăn gia đình Mính Phủ là quán ăn cao cấp do các ngươi mở không?”
Bên kia điện thoại, Lý Thạch cười nói: “Đúng vậy, tổng giám đốc Bùi. Sao vậy, ngươi nói không để ý nhưng thực tế vẫn rất quan tâm?”
Bùi Khiêm: “…”
Ta vẫn luôn quan tâm cái con khỉ.
Nếu không phải đầu bếp Lâm gửi tin cho ta, ta còn không biết nhà hàng cao cấp của các người đã bắt đầu chính thức kinh doanh rồi.
Bùi Khiêm cũng lười nói, chuyện này càng bôi càng đen, dứt khoát vào vấn đề chính luôn: “Giám đốc Lý, chẳng phải ta nói sau khi ngươi khai trương quán ăn thì ta đến ăn một bữa sao? Sao ngươi không thông báo một tiếng?”
Lý Thạch ho khụ khụ: “Khụ khụ, tổng giám đốc Bùi, thật ngại quá, gần đây hơi bận, vừa bận là dễ quên. Với lại ta còn tưởng ngươi tùy tiện nói thôi.”
“Lỗi của ta, thế này đi, hôm nào ngươi đến dùng bữa, ta bảo quán ăn giảm ba mươi phần trăm cho ngươi! Xem như bồi thường.”
Ba mươi phần trăm? Không miễn phí?
Giám đốc Lý này cũng keo ghê.
Nhưng mà Bùi Khiêm thay đổi suy nghĩ, dù sao thì giám đốc Lý có miễn phí thật mình cũng không thể nhận.
Ba mươi phần trăm thì ba mươi phần trăm.
“Được, thế chọn ngày chẳng bằng hôm nay luôn! Tối nay để chỗ cho ta, ta đặt hết.” Bùi Khiêm khá tùy tiện.
“Đặt… đặt chỗ? Tối nay?” Rõ ràng Lý Thạch bên kia điện thoại hơi sững sờ: “Ặc, tối nay đặt thì hơi khó, bảy giờ tối đã không ít người đặt rồi.”
“Ta không ăn sau bảy giờ, bốn giờ ta đến, hơn năm giờ ăn xong, các ngươi thu dọn đón khách tiếp theo, không lỡ việc.”
“Nguyên liệu bên các ngươi đủ không?”
Bùi Khiêm nhìn đồng hồ, bây giờ là ba giờ bốn mươi phút chiều.
Quán ăn gia đình Mính Phủ cách đây không xa, lái xe tầm hai mươi phút là đến.
Lý Thạch trầm mặc lúc lâu: “Có vài món đặc biệt có lẽ không đủ, nhưng đa số đều đủ. Được, tổng giám đốc Bùi, nếu ngươi có thể đến vào lúc này thì tốt, hoan nghênh.”
Bùi Khiêm: “Được, lát gặp.”
Bùi Khiêm cúp máy rồi đứng lên ngay, cất vở ghi chép đi.
Học gì mà học, ăn cơm thôi!
Bốn giờ đúng, ăn đến hơn năm giờ, thời gian vừa khéo, không khiến mọi người về nhà nghỉ ngơi trễ.
Thu dọn xong vở ghi chép, Bùi Khiêm ra khỏi văn phòng.
“Mọi người gác công việc lại đi.”
“Bốn giờ chúng ta đến quán ăn gia đình Mính Phủ trong thành phố ăn tối, định vị đã gửi trong nhóm rồi, xe công ty có thể chở một phần, những người khác cứ tự do lập nhóm bắt xe, giữ hóa đơn cho kỹ.”
Bùi Khiêm nói xong, phản ứng của mọi người lại cực kỳ bình tĩnh.
Hác Vân giơ tay đỡ trán, cảm thấy đau đầu hết sức.
Tổng giám đốc Bùi lại đến phiền mọi người làm việc rồi!
Nhìn đồng hồ, giờ mới hơn ba giờ, công việc buổi chiều chưa bắt đầu bao lâu!
Cuối tuần không thể tăng ca, rất nhiều việc chưa làm, kết quả tổng giám đốc Bùi vẫn cứ thích nghĩ cách rút ngắn thời gian làm việc của mọi người, hôm nay rút một tiếng, ngày mai lại rút hai tiếng…
Về lâu về dài, công việc phải làm sao!
Tuy rằng bây giờ sau khi vào làm vội vàng bắt đầu làm việc, không dám bỏ lỡ một phút, nhưng vẫn không đỡ được tổng giám đốc Bùi tâm huyết dâng trào muốn làm hoạt động gì đó.
Ví dụ như bây giờ, hoàn toàn không có dự tính trước.
Cho nên, rất nhiều người không phản ứng kịp, chỉ là tốc độ càng nhanh hơn, gõ bàn phím mạnh hơn, dường như đang trút căm phẫn.
Bùi Khiêm hơi cau mày.
Mấy người này, cách nghĩ rất có vấn đề!
Tuy bọn họ cứ cách năm hôm ba hôm lại tổ chức tiệc, nhưng cũng không phải cái cớ để các ngươi bán sức làm việc!
Không tích cực ăn uống, cách nghĩ có vấn đề.
Bùi Khiêm khẽ ho: “Giới hạn trong năm phút phải lưu tài liệu, năm phút sau xuống lầu tập họp.”
“Tiểu Đường, năm phút sau ngươi kéo công tắc đúng giờ!”
Đường Diệc Xu vội đứng lên: “À, vâng.”
Mọi người: “…”
Mọi người luống cuống tay chân lưu tài liệu.
……
Bốn giờ, mọi người lục tục đến quán ăn gia đình Mính Phủ.
Quán ăn cao cấp này không nằm trong khu thương mại trung tâm của Kinh Châu, nhưng cũng không xa lắm.
Gần đường Hoàn Vũ Thiên, nhưng không ở đầu đường Hoàn Vũ Thiên, đại khái là vì không có nơi lớn như vậy.
Quán ăn này là một toà nhà nhỏ ba tầng, bên ngoài được trang trí theo quốc phong cổ kính, gạch đỏ ngói xám, trông cũng ra gì phết.
Bùi Khiêm vào quán ăn gia đình Mính Phủ, phát hiện giám đốc Lý đã đến rồi.
“Tổng giám đốc Bùi! Hoan nghênh hoan nghênh.”
“Giám đốc Lý, lâu rồi không gặp.”
Hai người chào hỏi, hàn huyên một lúc.