“Mỗi tuần thống kê lại, không có bất kỳ bộ phận nào tăng ca, có thể đạt được kỷ lục ‘tuần này không tăng ca’, mỗi tháng bình chọn một lần, bộ phận đạt được kỷ lục ‘không tăng ca’ nhiều nhất, sẽ có thể nhận được một chiếc cúp và bộ phận đó còn có thể nhận thêm năm mươi nghìn tiền thưởng!”
“Chú ý, ‘không tăng ca’ có nghĩa là, cho dù đó là vào ban đêm hay cuối tuần, cho dù ở nhà hay trong công ty, không thể có bất kỳ dấu hiệu làm thêm giờ nào! Bao gồm cả thời gian ngoài giờ làm việc, không thể có bất kỳ tài liệu nào được tải lên.”
“Các công việc theo ca như Nghịch Phong Logistics phải dựa trên số ngày làm việc thực tế.”
“Bộ phận nhân sự và bộ phận hành chính sẽ cùng nhau giám sát! Phát hiện có dấu hiệu đáng ngờ, lập tức báo cáo cho ta, hủy bỏ tư cách ‘tuần này không tăng ca’.”
“Nếu nhiều bộ phận đã hoàn thành bốn lần ‘tuần này không tăng ca’ thì bộ phận có số lượng người đông nhất sẽ được trao thưởng, trong lần xét tiếp theo, bộ phận nào chưa được giải sẽ được ưu tiên.”
Năm mươi nghìn mỗi tháng không nhiều, vì đây là mức tối đa mà hệ thống cho phép.
Tại sao lần này lại keo kiệt vậy... có lẽ hệ thống cảm thấy Bùi Khiêm vì chuyện “không tăng ca” mà phát tiền thưởng có hơi phi lý...
Nhưng điều đó cũng không quan trọng, bởi vì đó là một vinh dự và tiền thưởng chỉ là thứ đi kèm.
Chỉ cần có cúp, có tiền thưởng, tổng giám đốc Bùi còn đích thân trao thưởng, đương nhiên những bộ phận này sẽ có động lực cạnh tranh dành giải thưởng này.
Bằng cách này, các bộ phận khác làm theo và hình thành sự cạnh tranh lành mạnh.
Hác Vân trả lời rất nhanh: “Vâng, tổng giám đốc Bùi, tôi lập tức đi làm ngay.”
……
Trung tâm mua sắm đường Hoàn Vũ Thiên.
Xung quanh bốt điện thoại công cộng đã có một lượng lớn quần chúng vây xem.
Nguyễn Quang Kiến đang nghiêm túc hoàn thành những chi tiết cuối cùng cho bức tranh này, hơn hai ngày trôi qua, bức tranh này được coi là cơ bản đã hoàn thành, sau khi sửa khoảng nửa ngày coi như hoàn toàn bàn giao công trình.
Đây là một bức tranh nguyên tác của “Modeste - người bảo vệ công lý” với phong cách sơn dầu rất nổi bật.
Modeste trong tranh thân hình cường tráng, ánh mắt kiên nghị, cánh tay rộng lớn như đang bảo vệ tất cả mọi người, tuy rằng sau lưng bị cắm đầy các loại vũ khí, nhưng trước mặt vẫn không sợ hãi, kiên định.
Nguyễn Quang Kiến đã vẽ ở đây hơn hai ngày, trong khoảng thời gian này, quần chúng vây xem càng ngày càng nhiều.
Mọi người nhìn thấy một mặt nhẵn trụi trên bốt điện thoại công cộng được lấp đầy bởi sơn, xuất hiện một bức tranh với phong cách nổi bật và độc đoán, trong lòng đều rất bùi ngùi.
“Bức tranh này là gì vậy? Đẹp quá!”
“Người này giỏi thật sự, vẽ vừa nhanh vừa đẹp, ta đã nóng lòng chờ vẽ xong để chụp ảnh rồi.”
“Ta đã tìm kiếm trên mạng rất lâu cũng không tìm thấy hình ảnh tương tự. Chẳng lẽ đây là bản nguyên tác?”
“Thoạt nhìn rất giống bản phác thảo game, có thể là một game mới mà bốt điện thoại này để mời gọi đầu tư, quảng cáo?”
“Ta cảm thấy bốt điện thoại này nhiều nhất là thêm một tuần nữa sẽ bị tháo dỡ, muốn quảng cáo, treo áp phích triển lãm các loại không phải tốt hơn sao?”
“Nào phải trực tiếp vẽ ra bức tranh đỉnh vậy!”
“Đúng thế, dùng áp phích, đó gọi là in màu, tuyên truyền, hiện tại cái này, gọi là hội họa, gọi là nghệ thuật!”
Mọi người bàn tán sôi nổi, dù sao loại chuyện như họa sĩ vẽ tranh trước mặt mọi người rất hiếm thấy.
Nguyễn Quang Kiến lại tô một nét, đứng ra xa nhìn một chút, hài lòng khẽ gật đầu, cảm thấy hiệu quả không tồi.
Nhìn chung bức tranh này gần như hoàn thành, buổi chiều bổ sung thêm một số chi tiết sẽ thật sự hoàn thành.
Tạm ổn rồi, có thể nghỉ ngơi trước.
Trương Vọng lập tức đưa một ly nước giải khát tới: “Đại thần vất vả rồi!”
Nguyễn Quang Kiến cũng không khách sáo, đưa tay ra nhận lấy: “Căn phòng nhỏ này của ngươi cũng được thiết kế không tệ, sau khi vẽ lên, lại rất hợp với bốt điện thoại.”
Trương Vọng cười: “Chủ yếu vẫn là đại thần vẽ đẹp.”
“Đúng rồi đại thần, ta còn muốn đặt một con dấu trong phòng, tròn hay là vuông đều được, ngươi xem chuyện này...”
Nguyễn Quang Kiến hiểu ngay: “Việc này dễ thôi. Sau ta vẽ cho ngươi một bản phác thảo sơ qua, ngươi cầm lấy nó đi tìm người khắc là được, rất nhanh.”
Về phần vẽ cái gì, chuyện này cũng dễ thôi, đơn giản hóa đường nét của tướng này một chút, sau đó phối hợp với tên tướng và số bốt điện thoại là được rồi.
……
Bốn giờ chiều.
Bùi Khiêm vừa thi xong một môn, bước ra khỏi phòng thi trong tình trạng mệt mỏi.
Thật là mệt!
Mặc dù là đề thi mở, đáp án đều ở trên sách, nhưng lật rất lâu cũng không tìm được...
Cuối cùng chỉ có thể dựa vào tốc độ tay siêu nhanh để sao chép toàn bộ những nội dung mà hắn cho là liên quan vào bài thi, rất đầy đủ.
Vượt qua hẳn là không thành vấn đề, nhưng muốn thi điểm cao thì không thể nào.
Bùi Khiêm không khỏi than thở một tiếng, sơ xuất quá!
Mặc dù đã sớm biết là đề thi mở, trước khi thi cũng đọc sách, nhưng khi thi vẫn luống cuống tay chân.
Bởi vì tiết học quan trọng kia, đúng lúc hắn có việc nên không đi...
Sau khi thi xong môn này, đằng sau còn có vài môn là đề thi mở, mà ghi chép của môn đề thi đóng mượn từ lão Mã, đến bây giờ Bùi Khiêm cũng mới xem được một nửa.
Bùi Khiêm cảm nhận được một loại tuyệt vọng sâu sắc.
Nhưng mà nhìn lại lão Mã bên cạnh, biểu cảm vô cùng phấn chấn, cực kỳ có tinh thần, hoàn toàn không giống như vừa mới thi xong.
Bùi Khiêm phỏng đoán, có thể là bởi vì quả thật Mã Dương thi rất tốt, cũng có thể là tự hắn cảm thấy rất tốt.
Vế sau có thể có xác suất lớn hơn.
Bùi Khiêm lo lắng sau đó còn có hai ba môn thi mở bài thi mình cũng không bắt được điểm quan trọng, quyết định cùng lão Mã đi tới đầu tư Viên Mộng một chuyến.
Bởi vì gần đây lão Mã làm việc và học tập không bỏ bê cái nào, nên hắn để sách giáo khoa và vở ghi chép ở bên đầu tư Viên Mộng.
Bùi Khiêm cảm thấy, mấy môn thi mở còn lại của mình, hẳn là còn có thể cứu vãn được một chút.