Đi tới đầu tư Viên Mộng, Bùi Khiêm tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Mã Dương đi lấy vở ghi chép và sách giáo khoa.
Bùi Khiêm lấy một tách cà phê từ máy pha và phê, vừa uống, vừa nhìn xung quanh theo bản năng.
Đột nhiên, hắn nhận ra một vấn đề.
Tại sao ít người hơn nhiều?
Ngay cả Hạ Đắc Thắng cũng không có ở đây!
Nhìn đồng hồ, lúc này mới hơn bốn giờ chiều, vẫn còn chưa đến giờ tan tầm?
Bùi Khiêm đầu tiên là có chút hoang mang, nội tâm đột nhiên hơi kích động.
Chẳng lẽ đám người Hạ Đắc Thắng biết hôm nay giám đốc Mã thi, lãnh đạo chắc hẳn sẽ không đến công ty nên vụng trộm về sớm? Chuồn rồi?
Nhìn xem, đây chính là đội ngũ mà anh em dẫn dắt, đáng tin cậy!
Bùi Khiêm hận không thể mang những người này ra xây dựng hình mẫu tích cực, truyền đạt khen ngợi họ trong toàn công ty.
Bùi Khiêm đang nghĩ, mấy người Hạ Đắc Thắng đã trở lại.
Bùi Khiêm: “?”
Hạ Đắc Thắng vừa vào cửa đã thấy Bùi Khiêm, vội vàng tới chào hỏi: “Tổng giám đốc Bùi! Ngươi ở đây à?”
Bùi Khiêm có chút nghi hoặc: “Các ngươi đi đâu vậy?”
Nếu như là chuồn về sớm, cho dù có người thông báo tin tức, cũng không có khả năng chạy quay lại nhanh như vậy?
Đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Họ chỉ đi ra ngoài và đi vệ sinh?
Cũng không đúng, đi vệ sinh sao có nhiều người cùng đi như vậy?
Hạ Đắc Thắng mỉm cười trả lời: “À, nhà máy ở ngoại ô Kinh Châu đã dựa theo mẫu của bốt điện thoại công cộng làm ra một lô sản phẩm làm sẵn, ta đi nghiệm thu.”
Bùi Khiêm càng thêm nghi hoặc: “Hả? Đây không phải là công việc mà các ngươi phải phụ trách phải không?”
Hạ Đắc Thắng cười: “Quả thật không phải, tổng giám đốc Bùi.”
“Nhưng mà, dù sao bốt điện thoại công cộng cũng là dự án của đầu tư Viên Mộng, một mình Trương Vọng không làm được, bọn ta cũng chỉ là tiện tay giúp một phen.”
“Chủ yếu là bọn ta hiện tại đi làm cũng không có việc gì làm, tiện tay giúp thôi.”
Hạ Đắc Thắng nói thật, lúc trước khi bọn họ đi làm, ngoài công việc còn có thể chơi game với giám đốc Mã, nhưng hiện giờ giám đốc Mã nói nghiêm túc làm việc không chơi game nữa.
Những người này bình thường nhiều lắm cũng chỉ sàng lọc một ít kế hoạch, khối lượng công việc hoàn toàn không đủ nhiều, cho nên thuận tiện giúp Trương Vọng xử lý chút chuyện bốt điện thoại này.
Bùi Khiêm: “???”
Ta nghĩ nhiều rồi!
Vốn tưởng rằng đám người này tư tưởng giác ngộ cao như vậy, đã học được cách về sớm, kết quả căn bản không đúng!
Nhóm người này làm xong công việc của mình còn chưa tính, còn giúp đỡ công việc của người khác!
Loại tư tưởng này tuyệt đối không được!
Trương Vọng này, dự án bốt điện thoại công cộng vốn rất đáng tin cậy, thoạt nhìn là ổn định.
Nếu như đám người Hạ Đắc Thắng này đi hỗ trợ hắn, ngộ nhỡ lại gây ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Bùi Khiêm im lặng một lát: “Thế thì, không phải các ngươi nói là khối lượng công việc không đủ nhiều sao? Ta có một dự án mới cho các ngươi.”
“Học bá công cộng.”
Nghe thấy bốn chữ này, Hạ Đắc Thắng rất sửng sốt.
“Hả? Lại là công cộng?”
Hạ Đắc Thắng hơi choáng váng.
Trước đó, Trương Vọng từng đưa ra thiết kế “bốt điện thoại công cộng”, Hạ Đắc Thắng cảm thấy đủ khác thường rồi, nhưng mà thứ kia tốt xấu gì vẫn là một thực thể.
Hơn nữa trải qua quan sát trong thời gian gần đây, Hạ Đắc Thắng phát hiện bốt điện thoại này không chỉ là biểu tượng, mà trên thực tế vẫn có lợi ích.
Nhưng mà lần này, học bá công cộng?
Học bá sao mà công cộng được?
Buôn người là phạm pháp đó!
Bùi Khiêm mỉm cười, sớm đã dự liệu được phản ứng của Hạ Đắc Thắng.
Vì để tìm chút công việc cho Hạ Đắc Thắng và đám người của đầu tư Viên Mộng, tổng giám đốc Bùi đã vội vàng đưa ra một dự án.
Nhiều hồ sơ kế hoạch như vậy, lần trước đều đã xem qua một lượt, ngoài “bốt điện thoại công cộng”, Bùi Khiêm không nhìn trúng bất kỳ dự án nào.
Bởi vì đều quá thực tế!
Bởi vậy, lần này Bùi Khiêm nhận được gợi ý, nhạy bén nghĩ ra một biện pháp mới.
Công cộng là một thứ tốt!
Bùi Khiêm tỉ mỉ nhớ lại, thực ra những thứ công cộng, đa số đều đang giở trò bịp bợm, thật sự có thể kiếm ra tiền chẳng có được bao nhiêu, chỉ được cái giả mạo mà thôi.
Đương nhiên, tuy rằng như vậy, nhưng hiện tại Bùi Khiêm vẫn không dám làm dự án xe công cộng.
Dù sao có rất nhiều dự án một khi móc nối với “công cộng”, thoạt nhìn vẫn rất có tiền đồ.
Đứng ở đầu sóng ngọn gió phải chịu đựng tư bản chèn ép, hậu quả khó thể tưởng tượng.
Cho nên Bùi Khiêm đã kết hợp nhu cầu của bản thân, nghĩ ra được một dự án vô cùng khác thường: Học bá công cộng!
Kỳ thực nói trắng ra thì chính là tiêu tiền tìm người phụ đạo cho mình.
Lúc trước Bùi Khiêm ôn tập thật sự rất khổ sợ, vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này, nếu có thể tiêu tiền thuê người học tập thay mình, vậy thì tốt rồi.
Đương nhiên chuyện này không thể nào, học tập không có đường tắt, cũng chính vì như thế, tri thức mới là vô giá, mới không thể bị người có tiền lũng đoạn.
Nhưng không nghĩa là hiện trạng này hoàn toàn không thể thay đổi.
Nhìn biểu cảm mơ hồ của Hạ Đắc Thắng, Bùi Khiêm họ nhẹ hai tiếng: “Học bá công cộng, thực ra chính là tri thức chung!”
“Mô hình của chúng ta rất đơn giản, chính là xây dựng một nền tảng giao lưu kết nối giữa học sinh giỏi và học sinh kém!”
“Ở mỗi một thành phố đều có rất nhiều học sinh giỏi, mà học sinh kém còn nhiều hơn. Các học sinh kém hy vọng có được tri thức, mong muốn có người phổ cập cho mình, mà rất nhiều học bá đều có sở thích giúp người làm vui, bẩm sinh thích giảng đề cho người khác, đương nhiên, nếu tiện thể có được chút đỉnh thù lao về mặt kinh tế, vậy thì càng tốt...”
Nghe đến đây, Hạ Đắc Thắng đột nhiên hiểu ra: “Ta hiểu rõ rồi tổng giám đốc Bùi! Ngươi muốn làm một nền tảng gia sư!”
“Dự án hay!”
“Hiện tại ngành giáo dục có thể nói là ngành nghề đang nổi, theo sau sự gia tăng trình độ kinh tế, các bậc phụ huynh ngày càng coi trọng việc giáo dục con cái, từ tiểu học đến cao học, có rất nhiều phụ huynh muốn tìm gia sư cho con trẻ, chẳng qua không có nền tảng công bằng tiện lợi, chỉ có thể nhờ người quen giới thiệu.”