Mã Nhất Quần giới thiệu cho Bùi Khiêm, trong lời nói lộ ra vẻ tự hào.
Hắn thực sự rất tự hào, bởi vì dữ liệu lưu lượng truy cập của trang web đã được cải thiện đáng kể trong thời gian này!
Một tác giả hot, hiệu quả nhiều nhất chỉ có thể ảnh hưởng đến cuốn sách của riêng mình, còn đối với dữ liệu trang web thì hiệu quả là rất nhỏ.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu nhiều tác giả cùng nhau hot?
Các trang web luôn luôn thường xuyên làm một số hoạt động như tăng gấp đôi phiếu tháng, cũng là để kích thích tác giả hot lên, từ đó tăng dữ liệu tổng thể của trang web.
Bây giờ, các tác giả cấp trung của lớp học tập bùng nổ hơn, mức độ gắn bó của độc giả đối với mỗi cuốn sách ngày càng tăng lên, đương nhiên dữ liệu trang web tốt hơn rất nhiều.
“Tổng giám đốc Bùi, đây là tình hình tăng trưởng dữ liệu gần đây của trang web.”
“Đây là phản hồi của độc giả.”
“Tóm lại, lớp học tập này rất thành công! Có thể nói là cả độc giả, tác giả và trang web cùng có lợi!”
“Cho nên, ta dự định sau khi lớp học này kết thúc, lập tức sẽ tổ chức lớp học tập tiếp theo, tiếp tục đưa vào một số tác giả mới, khiến cho hoạt động của lớp học tập trở thành thông lệ...”
“Đương nhiên, suy cho cùng vẫn là bởi vì chính sách của tổng giám đốc Bùi rất đúng đắn!”
“Tổng giám đốc Bùi, ngươi nói đúng, đại thần quả thật không phải là dựa vào đào từ nơi khác, mà là dựa vào chính mình bồi dưỡng.”
“Ta đã nghĩ rồi, cho dù từ đào được đại thần từ bên ngoài về, cho hắn một cái giá cực kỳ hào phóng, trang web vẫn sẽ như thiếu xương sống, không có cách nào duy trì độ hot này lâu dài.
“Hiện giờ lớp học này vừa mở ra, cho dù là không bồi dưỡng ra đại thần, chỉ cần có thể bồi dưỡng tốt những tác giả cấp trung này, trang web của chúng ta nhất định cũng sẽ phát triển mạnh mẽ, xuất hiện một đại thần trong số tác giả cấp trung này cũng là chuyện sớm muộn!”
Bùi Khiêm: “...”
Mã Nhất Quần không nói Bùi Khiêm còn không biết, không ngờ vấn đề đã nghiêm trọng đến mức này?
Lúc này, các tác giả và Chu Hưng An vẫn còn đi dạo quanh Kinh Châu, chưa quay về.
Cho nên, Bùi Khiêm và Mã Nhất Quần ở đây nói chuyện cũng sẽ không bị quấy rầy.
Bùi Khiêm tiện tay mở một cái máy tính ra, phát hiện máy tính này vừa bật máy lập tức tự động tiến vào trạng thái phòng tối, trên cơ bản không có cách nào tiến hành nhiều hoạt động giải trí.
Nhìn vào những gì được nêu trong thỏa thuận này...
Là một kẻ lười biếng, Bùi Khiêm theo bản năng cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Thói quen đã ăn sâu!
Đây không phải là một nhà máy mồ hôi xương máu biến lượng lớn kẻ lười biếng trở nên chăm chỉ phấn đấu sao???
Bùi Khiêm rất muốn lấy lý do tinh thần Đằng Đạt, phá hủy nhà máy mồ hôi xương máu này, giải cứu các giác giả bị ép buộc.
Nhưng nghĩ lại, việc này không tốt lắm.
Bởi vì Mã Nhất Quần quy định chế độ làm việc tám giờ cho những tác giả này, một phút cũng không để cho bọn họ tăng ca!
Trên danh nghĩa cũng không có vi phạm quy định của Đằng Đạt, hơn nữa lại quản lý ăn ở, đi lại, lương cơ bản với năm khoản bảo hiểm và một quỹ nhà đất, đãi ngộ này đã đủ tốt rồi.
Vấn đề duy nhất, có thể là máy tính buộc vào trạng thái phòng tối ngay sau khi bật nguồn lên.
Bùi Khiêm cảm thấy, mình có thể xuống tay từ điểm này.
Nhưng lời này phải có lý do, cần sự phối hợp của các tác giả.
Bùi Khiêm không biểu lộ suy nghĩ của mình ra, mà tiếp tục trò chuyện với Mã Nhất Quần về một số chi tiết của lớp học, đồng thời chờ các tác giả trở về.
1 giờ trưa đi ra ngoài, đến bây giờ cũng sắp trở về rồi.
Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân.
“Tuy rằng danh lam thắng cảnh Kinh Châu rất bình thường, không có gì để xem, nhưng chụp được mấy tấm ảnh cũng không tính là uổng phí.”
“Quán cà phê Internet Netfish rất tốt, sao không thấy ở các thành phố khác?”
“Ta cảm thấy đất Kinh Châu này thật đúng là rất đáng sống.”
Lịch trình chiều nay rất đơn giản, các tác giả đầu tiên là đến mấy di tích ít được biết đến ở Kinh Châu đi dạo một vòng, cảm thụ một chút phong cảnh lịch sử của Kinh Châu, sau đó lại đến một quán cà phê Internet Netfish gần đây nhất ngồi một lúc.
Lịch trình tương đối thoải mái, mọi người cũng không mệt mỏi.
Lúc này, các tác giả trở về “phòng tối” – nơi làm việc hàng ngày, thấy cánh cửa mở ra, Mã Nhất Quần đang ở đây cùng với một người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh.
Tất cả mọi người đều sững sờ, lập tức thi nhau chào hỏi: “Giám đốc Mã!”
Mã Nhất Quần mỉm cười đứng dậy: “Mọi người chơi vui chứ? Giới thiệu cho mọi người một chút, người này chính là tổng giám đốc tập đoàn Đằng Đạt chúng ta, tổng giám đốc Bùi – Bùi Khiêm, hôm nay đặc biệt tới hỏi thăm mọi người...”
Mã Nhất Quần giới thiệu ngắn gọn, các tác giả chào hỏi.
Đây chính là ông chủ của ông chủ, nhất định không thể lơ là.
Mặc dù hầu hết các tác giả không thích và cũng không am hiểu những đạo lý đối nhân xử thế này, nhưng vẫn có một vài phép lịch sự.
Bùi Khiêm cũng không để ý những thứ này, hắn đợi đến bây giờ là có ý đồ khác, cho nên đi thẳng vào vấn đề chính.
“Trong khoảng thời gian này mọi người đều vất vả rồi!”
“Nếu như có chỗ nào thiết đãi không chu đáo, mọi người có thể nói ra bất cứ lúc nào, bọn ta nhất định sẽ lập tức sửa đổi.”
“Mọi người cảm thấy lớp học tập của tác giả mạng này, hiệu quả như thế nào?”
Các tác giả thấy tổng giám đốc Bùi khách sáo như vậy thì vội vàng trả lời: “Tổng giám đốc Bùi khách sáo quá rồi! Giám đốc Mã cực kỳ quan tâm tới bọn ta, chỉ có cảm kích, không có ý kiến gì!”
“Hiệu quả của lớp học này thật sự rất tuyệt vời, bọn ta sáng tạo nhanh hơn, sinh hoạt đều đặn và cơ thể khỏe mạnh hơn, tóm lại cảm ơn tổng giám đốc Bùi và trang web đã cho bọn ta cơ hội này!”
Các tác giả khác cũng lần lượt phụ họa.
Bùi Khiêm: “...”
Thật đáng thất vọng!