Sau khi cân nhắc một lượt, Bùi Khiêm gửi tin nhắn cho Lâm Thường, hẹn gặp mặt ở quán cà phê Internet Netfish gần đại học Hán Đông.
Tuần này Bùi Khiêm vẫn luôn bận rộn chuyện của bốt điện thoại công cộng, thời gian gặp mặt Lâm Thường cũng kéo dài tới kéo dài lui, bất đắc dĩ lắm mới kéo đến sáng hôm nay.
Vừa hay, cùng lúc gặp mặt Lâm Thường, cũng tới quán cà phê Internet Netfish xem thử tình huống thực tế của GOG.
Cái gọi là “chính thức bắt đầu thử nghiệm”, chính là chính thức công bố phiên bản thử nghiệm của game trên nền tảng chính thức, để người chơi có thể tự do tải xuống trải nghiệm.
Đương nhiên, cân nhắc đến áp lực máy chủ, thời kỳ đầu sẽ không phát quá nhiều tư cách tài khoản thử nghiệm, chắc chắn là người chơi cốt lõi của Game Đằng Đạt sẽ có thể dễ dàng lấy được tư cách hơn.
Thông qua việc chơi thử và phản hồi của những người này, có thể tìm ra được bug và vấn đề trong game tốt hơn, tiến hành hành chỉnh sửa.
Phiên bản trong thời kỳ thử nghiệm chắc chắn là ngập tràn bug, nhưng người chơi thích chơi bản thử nghiệm trên tổng thể đều khá khoan dung, bọn họ giữ tâm thế thưởng thứ đồ mới lạ, không quá tính toán với những bug này.
Mà Bùi Khiêm cảm thấy, chỉ dựa vào bình luận trên mạng không thể nào nhìn thấy được tình huống chân thực của GOG, vẫn nên đến quán cà phê Internet Netfish xem thử, thực đi tìm hiểu một phen thực tế hơn.
……
Lớp học tập tác giả Điểm Kết, cũng chính là “phòng tối” mà các độc giả hay gọi.
Buổi trưa, mọi người đều ngồi bên cạnh bàn hội nghị, vừa ăn cơm vừa tán gẫu.
Thứ bảy chủ nhật không làm việc, những tác giả này có người thì dựa vào các bản thảo còn tồn lúc trước bổ sung cập nhật vào hai ngày này, có người tiếp tục dùng notebook của mình tiếp tục gõ chữ.
Cho nên, Minh Vũ và Thôi Cảnh bị tổng giám đốc Bùi điểm danh, đã ba ngày chưa được gặp mọi người rồi.
“Hầy, Minh Vũ, Thôi Cảnh, thứ sáu hai người các ngươi làm gì? Mau nói đi.” Có người cực kỳ hứng thú về lịch trình của hai người bọn họ.
Minh Vũ ho nhẹ hai tiếng, thấp giọng nói: “Ta đi quanh đây tìm được một quán cà phê bày trí rất cao cấp, buổi trưa len lén gõ ba chương, sau đó lưu lại. Buổi chiều chơi chút game.”
Có người sững sờ: “Không phải đã nói là không được gõ chữ sao?”
Minh Vũ cười cười: “Đúng vậy nhưng mà không ai quản cả. Ta chỉ cần cập nhật ba chương này vào thứ bảy chủ nhật là được rồi, ai mà biết chứ?”
Mọi người bất giác đồng loạt cảm khái, quả nhiên là chiến sĩ thi đua gương mẫu! Bị cưỡng ép nghỉ ngơi, còn không quên lén viết bản thảo!
Chu Hưng An không ở đây, những tác giả này hoàn toàn có thể nói năng thoả thích.
Lúc trước Chu Hưng An bị Mã Nhất Quần phái đi giám sát những tác giả này, nhưng lần trước sau khi tổng giám đốc Bùi đến thị sát qua một lần, đã điều Chu Hưng An đi, để bản thân các tác giả này tự quản lý chính mình.
Minh Vũ lại nhìn về phía Thôi Cảnh: “Anh Thôi thì sao? Chắc không phải đi tiếp nhận giáo dục tinh thần Đằng Đạt cả một ngày đó chứ?”
Một tác giả khác tiếp lời nói: “Đúng vậy, anh Thôi, thông báo kết thúc kia đăng trong lúc giận dỗi sao?”
Dưới góc nhìn của những tác giả không rõ chân tướng này, hành vi của Thôi Cảnh có thể nói là vô cùng mơ hồ.
Thứ sáu đi đến tổng bộ Đằng Đạt một chuyến, hôm đó chạng vạng lại đăng một thông báo kết thục truyện, dọa đám người đọc hết hồn hết vía.
Vốn cho rằng cuốn sách này cứ cắt ngang như vậy, kết quả đến thứ bảy, Thôi Cảnh lại cập nhật chương mới, hơn nữa còn cập nhật một mạch bốn chương!
Thứ sáu, chủ nhật, sáng thứ hai, Thôi Cảnh vẫn vô cùng nghiêm túc viết cuốn sách này, hơn nữa số chữ cập nhật đều không ít, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết sắp kết thúc.
Chuyện này thật khiến người ta mơ hồ.
Hôm thứ năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cuốn sách này rốt cuộc Thôi Cảnh viết hay không viết?
Nên biết, trong tất cả tác giả tham dự lớp học, thì thành tích của Thôi Cảnh cũng xem như là đứng ở hàng đầu.
Đối với rất nhiều tác giả mới, tác phẩm năm sáu nghìn lượt đặt, đã có thể viết đến thiên hoang địa lão rồi.
Đối mặt với truy vấn của mọi người, Thôi Cảnh cười khẽ: “Thứ sáu à, ta quả thực đã tiếp nhận giáo dục tinh thần Đằng Đạt. Chỉ có điều không phải là học tập khô khan nhàm chán giống như tưởng tượng của các ngươi, mà là một loại hình thức sáng tạo khác người.”
“Các ngươi đi thì sẽ biết, phương thức thế này, thực sự rất có ý nghĩa!”
“Về phần cuốn sách này, thực ra ta dự định nhanh chóng hoàn thành cho xong, nhưng đó là bởi vì...”
“Hắn thông suốt linh cảm dạt dào, muốn nhanh chóng kết thúc cuốn sách hiện tại, viết thêm một cuốn tốt hơn!”
Hai mắt Thôi Cảnh phát sáng.
Khoảng thời gian này hắn không cấu ngừng tứ dàn ý cho ‘Trò Chơi Bươm Bướm’, chỉ đợi đến khi các bộ phận của Đằng Đạt thu thập đủ tư liệu, gần như có thể bắt đầu viết rồi.
Minh Vũ có hơi tò mò, hắn cảm thấy trạng thái tinh thần của Thôi Cảnh có gì đó khác biệt.
Thôi Cảnh lúc trước mắc chứng trì hoãn nghiêm trọng, có chút lười biếng, hơn nữa còn ít nhiều có phần hay ra vẻ.
Nói thật lòng, Minh Vũ vẫn luôn cảm thấy con người của Thôi Cảnh, có chút lãng phí thiên phú của bản thân.
Tuỳ tiện viết đã có năm sáu nghìn lượt đặt, không cập nhật chăm chỉ còn cứ hay kết thúc bừa bãi, nếu hắn nghiêm chỉnh đường hoàng mà viết, một ngày cập nhật sáu ngàn, tám nghìn chữ, lượt đặt đọc không phải vượt quá mười nghìn sao?
Nhưng mà lần này xem biểu cảm của hắn, sao mà giống như sắp thay đổi triệt để vậy chứ?
Lẽ nào giáo dục tinh thần Đằng Đạt, thật sự thành công như vậy?
Thôi Cảnh tiếp tục nói: “Hơn nữa, lần này tham dự lớp học tinh thần Đằng Đạt, đã khiến ta hiểu rõ một đạo lý, chính là không cần kháng cự, chối bỏ nghỉ ngơi và giải trí, nên dùng bọn nó để duy trì tốt trạng thái công việc.”
“Số chữ cập nhật cũng không nên là tiêu chí duy nhất, mà nên bảo đảm chất lượng sách nhiều hơn.”