“Minh Vũ, không phải ngươi vẫn luôn hỏi ta làm thế nào viết được năm nghìn lượt đặt sách bình quân sao? Ta cảm thấy đối với ngươi, thì nên rút ngắn số lượng cập nhật lại một chút, tiến thêm một bước nâng cao chất lượng, mới là chuyện quan trọng nhất.”
Minh Vũ nghe đến đây, như có điều trầm tư.
“Hửm... nghe ra rất có đạo lý.”
“Hay là hôm nay ta cập nhật ít một chút, cũng đi học tập chút tinh thần Đằng Đạt?”
Tuy hắn có được một ngày nghỉ phép, nhưng Minh Vũ không hứng thú với việc này.
Là tác giả có tinh thần cầu tiến nhất trong lớp học, hắn càng để ý đến việc viết ra được nhiều chữ hơn, nội dung tốt hơn.
Nhìn thấy Thôi Cảnh sau một lần tiến hành học tập tinh thần Đằng Đạt bèn thay thai hoán cốt đổi mới diện mạo, Minh Vũ cũng nảy sinh ra suy nghĩ muốn đi học tập một lần.
Một tác giả khác nói vào: “Ờm, ta cũng muốn đi.”
“Ta cũng muốn!”
Trên bàn có hơn nửa số người, muốn đi xem thử lớp tập huấn tinh thần Đằng Đạt thứ có thể khiến “bồ câu tinh anh” trong truyền thuyết loại bỏ ma tâm, rốt cuộc là bồi dưỡng thế nào.
Nhưng mà, nhiều người muốn đi như vậy, sao có thể sắp xếp đây?
Minh Vũ ngẫm nghĩ: “Như vậy đi, mọi người dựa vào bản lĩnh của mình, nên cập nhật bao nhiêu thì cập nhật bấy nhiêu, cập nhật ít nhất thì đi. Đã từng đi rồi thì tự giác viết nhiều một chút, không tham dự nữa.”
“Nếu như xuất hiện tình hình quá nhiều người không cập nhật, vậy thì ai có lượt đặt thấp nhất đi.”
Mọi người ngẫm nghĩ, cảm thấy như vậy cũng xem như là một phương pháp không tồi, đồng loạt gật đầu.
Thôi Cảnh thì không cần tham dự nữa, bởi vì hai ngày nay hắn cần phải chỉnh đốn lại một lượt, rời khỏi lớp học tập, đi đến các bộ phận của tập đoàn Đằng Đạt bắt đầu công việc mới là thu thập tài liệu.
……
Quán cà phê Internet Netfish.
Bùi Khiêm đến trước Lâm Thường, hắn không ngồi xuống uống cà phê, mà dạo một vòng trong khu lên mạng của quán cà phê Internet Netfish.
Tình hình không lạc quan như hắn tưởng tượng, nhưng cũng vẫn nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận, không đến mức quá nát bét.
Trong tưởng tượng ban đầu của hắn, đáng lẽ GOG phải cực kỳ tệ mới đúng.
Trong quán cà phê Internet Netfish, GOG không chỉ bị ảnh hưởng trực tiếp từ các tựa game truyền thống như “Pháo Đài Trên Biển”, còn bị các tựa game cùng loại như IOI, “Thần Khải” cạnh tranh.
“Thần Khải” có quần thể ngươi chơi khổng lồ mà chân thành, IOI thì lại nổi tiếng cực nhanh ở nước ngoài, độ hot cũng đã truyền đến trong nước.
Quán cà phê Internet Netfish giống với những quán nét khác, đều đã giúp khách hàng cài đặt xong phiên bản quốc tế và gói tiếng Trung của IOI, tuy độ trì hoãn có hơi cao, nhưng khách hàng của quán cà phê Internet Netfish hiện tại đã có thể chơi được IOI.
Cho nên, Bùi Khiêm vốn cho rằng GOG sẽ không có quá nhiều người chơi.
Nhưng mà đến quán cà phê Internet Netfish rồi mới phát hiện, người chơi GOG không ít chút nào, hoàn toàn hình thành thế kiềng ba chân vững chắc với “Thần Khải” và IOI!
Đương nhiên, chỉ nhìn từ đồ hoạ và độ hoàn thành game, IOI vẫn vượt hơn một bậc!
Sau khi dạo một vòng, Bùi Khiêm rơi vào trầm tư.
“Ừm... trước mắt thoạt nhìn IOI chắc vẫn ổn.”
“Bởi vì hiện tại IOI của quán cà phê Internet Netfish vẫn là phiên bản nước ngoài, độ trì hoãn rất cao, trong lúc chơi bởi vì bất đồng ngôn ngữ với đồng đội, cũng rất khó giao lưu, cho nên toàn tại điểm yếu bẩm sinh.”
“Cho dù như vậy, IOI ở trong quán cà phê Internet vẫn được hoan nghênh hơn GOG, số người chơi cũng nhiều hơn một chút.”
“Nếu như IOI chính thức ra mắt bản trong nước, giải quyết vấn đề chậm đường truyền và giao lưu đồng đội, chắc chắn sẽ được hoan nghênh hơn GOG nhiều?”
“Cho nên, GOG chắc chắn vẫn sẽ thất bại, phán đoán của ta hẳn là không sai.”
Bùi Khiêm suy nghĩ tỉ mỉ, cảm thấy hiện trạng không phải quá nát bét, nên nói là có thể thận trọng quan sát.
Đang suy nghĩ thì Lâm Thường đến.
“Tổng giám đốc Bùi, lâu ngày không gặp.” Lâm Thường cười khẽ nói.
Bùi Khiêm cảm thấy trong nụ cười của Lâm Thường dường như có ý vị sâu xa khác, giống như mơ hồ có thông tin gì đó.
“Tổng giám đốc Lâm gần đây đang bận sao?”
Lâm Thường cười khà khà: “Chút chuyện nhỏ thôi, chủ yếu là giật dây bắc cầu, đã làm xong hết rồi.”
Thứ hai, ngày 25 tháng 1.
Game Thương Dương.
Nguyễn Quang Kiến lại login game, trải nghiệm “Be Quiet” một lượt.
Giống với lúc trước, âm thanh gào to thét nhỏ lúc kinh lúc sợ không ngừng vang lên, chỉ có điều đám người của Game Thương Dương đều đã tập làm quen với điều này.
Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân nhỏ giọng thầm thì.
“Số đê xi ben của Nguyễn đại thần hôm nay đã cao hơn lần trước rõ rệt.”
“Hửm, điều này chứng minh cải tiến trong thời gian này đã có hiệu quả.”
Hai người nhìn chằm chằm thanh đo đề xi ben trước mặt, trị số bên trên đang rung động không ngừng, những trị số cao nhất đã được ghi chép lại.
So sánh với kết quả thử nghiệm lúc trước, lập tức phát hiện có sự tăng lên rõ ràng.
Sau đó rất lâu, âm thanh mới lần nữa bình tĩnh.
Nguyễn Quang Kiến đỏ ửng cả mặt, thần sắc sáng lạn, tấm tắc khen: “Tốt!”
“Bây giờ tựa game này mới xem như là có mùi vị của game kinh dị!”
“Đồ hoạ của tựa game này ta cảm thấy không có gì cần thay đổi, tiếp theo phải thay đổi một vài tình tiết thật tốt.”
Mọi người đồng loạt đứng dậy vỗ tay, cảm tạ từ tận đáy lòng.
Khoảng thời gian này Nguyễn Quang Kiến tận tâm tận lực giúp đỡ, không chỉ cải tạo toàn diện phong cách đồ hoạ của game, cũng đưa ra rất nhiều ý kiến thay đổi cách chơi cho game.
Cảm giác kinh dị vốn có của game chỉ là hợp tiêu chuẩn, nhưng dưới sự giúp đỡ của Nguyễn Quang Kiến, đã đổi thành rất ưu tú!
Hơn nữa, Nguyễn Quang Kiến còn dành thời gian ra vẽ tranh cho bốt điện thoại công cộng, còn liên lạc các anh em khác trong nghề đến giúp đỡ.
Nguyễn Quang Kiến ra sức rất nhiều, mọi người của Game Thương Dương đều nhìn thấy rõ ràng.
Tuy rằng Lâm Vãn đã đưa tiền lương đầy đủ, nhưng Game Thương Dương rõ ràng vẫn nợ hắn một nhân tình rất lớn.