Khi nhìn thấy mình trong gương, Nguyễn Quang Kiến không nhịn được hét lên, bởi vì dưới ánh sáng của ngọn nến chiếu rọi, một nửa khuôn mặt của hắn đang ẩn trong bóng tối, cảm giác đáng sợ không thể diễn tả nổi.
Sau khi hét lên, Nguyễn Quang Kiến dần bình tĩnh lại.
“Phải làm gì tiếp theo...”
“Đúng rồi, che đôi mắt lại, giữ hơn ba giây, rồi nhìn vào gương.”
Nguyễn Quang Kiến hít một hơi thật sâu, che mắt đếm thầm ba giây rồi mở mắt ra.
Đồng tử của hắn bỗng nhiên co rút lại!
Không có gì trong gương.
Kể cả bản thân hắn!
Chỉ có ngọn nến vẫn đang âm thầm cháy, mà Nguyễn Quang Kiến trong gương dường như vừa biến mất!
Nguyễn Quang Kiến còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, trong gương đột nhiên xuất hiện một đôi mắt đỏ tươi như máu, đôi mắt mở rộng ra, hai hàng máu tươi chảy xuống!
Hai hàng máu chảy rất nhanh, nó không chỉ là hình ảnh trong gương, thậm chí còn thấm ra từ mép dưới của gương, nhỏ giọt xuống bồn rửa mặt!
“A!!!”
......
Bên ngoài, mọi người lại nghe thấy tiếng hét cực kỳ bi thảm.
Bùi Khiêm không kìm được lấy tay che ngực.
Hắn không quan tâm cũng không cảm thấy nhà ma đáng sợ nhiều đến vậy, lúc này hắn cảm thấy, tiếng hét của Nguyễn Quang Kiến càng đáng sợ hơn.
Bùi Khiêm không nhìn nổi nữa, nói: “Nếu thấy hắn sắp không chịu được nữa, lập tức vào đưa hắn ra ngoài ngay.”
Mọi người lần lượt gật đầu, mọi người đều như đang đối mặt với kẻ thù đáng gờm, đang chờ để giải cứu Nguyễn Quang Kiến ngay tức khắc.
......
Sau khi hét xong, tâm trạng của Nguyễn Quang Kiến nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Hắn mở vòi nước, bắt đầu rửa tay.
Tuy nhiên, thứ chảy ra từ vòi nước không phải là nước sạch, mà là một chất lỏng màu đỏ hơi sền sệt!
Nguyễn Quang Kiến lại hét lên một tiếng ngắn ngủi, nhanh chóng rụt tay mình lại.
Kỳ lạ là, nhìn đôi tay của mình dưới ánh nến, lại không hề nhuốm vết máu đỏ tươi.
Hắn vội vàng tắt vòi nước, sau khi xây dựng tâm lý xong liền nằm xuống bồn tắm lớn.
Nằm mười mấy giây, không có gì xảy ra.
Rồi hắn mới nhớ ra mình đã bỏ lỡ một bước.
Cạnh bồn tắm có một chiếc đồng hồ hẹn giờ gỉ sắt, Nguyễn Quang Kiến mò mẫm tìm nó, sau đó ấn nhẹ, đồng hồ hẹn giờ lập tức phát ra tiếng “tích tích”, kim đồng hồ di chuyển qua lại.
Trong phòng tắm yên tĩnh, âm thanh đơn điệu này giống như một chiếc giũa thép, không ngừng gọt giũa dây thần kinh mỏng manh yếu đuối của Nguyễn Quang Kiến.
Hai tay hắn cứng rắn che lấy mắt mình, nhớ kỹ yêu cầu, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Trong tiếng “tích tích”, thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Nguyễn Quang Kiến vốn nghĩ chỉ cần chịu đựng trong ba phút, đợi âm thanh “tích tích” biến mất là được.
Nhưng rất rõ ràng, hắn đã sai.
Nguyễn Quang Kiến thậm chí có thể nghe thấy âm thanh tra chìa khóa từ cánh cửa mà hắn đã khóa, nếu đã tra chìa khóa vào lỗ khóa.
Người bên ngoài vặn cửa nhiều lần nhưng vẫn không mở ra được, bởi vì then cửa đã rơi xuống mất rồi.
Sau đó, từ ngoài cửa truyền đến âm thanh va đập mạnh.
“Ầm!”
“Ầm!”
Va đập hết lần này đến lần khác khiến Nguyễn Quang Kiến cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, toàn thân run rẩy, hắn chỉ có thể đổi tư thế khác, một tay che mắt, một tay che miệng mới có thể khiến mình không phát ra âm thanh.
Đột nhiên, tiếng va đập dừng lại, dường như người bên ngoài đã từ bỏ.
Tuy biết là giả, nhưng Nguyễn Quang Kiến vẫn không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, vừa lúc tinh thần hắn hơi thả lỏng một chút thì bất ngờ có tiếng “tích” truyền đến từ chốt cửa, sau đó là tiếng “cót két”.
Bởi vì không rõ lý do chốt được mở ra, nên cánh cửa cũng bị đẩy ra!
Tiếng bước chân nặng nề vang lên, giống như có ai đó đi ủng bước vào phòng tắm hẹp!
Hắn mang theo hơi thở nặng nhọc, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó khắp nơi, ủng da đạp trên mặt đất phát ra âm thanh trầm đục, lại vừa kèm theo âm thanh “lẹp nhẹp”, như thể dưới đế giày dính huyết tương đặc sệt vậy.
Sau lưng hắn truyền đến tiếng ma sát rất chói tai, như thể đang kéo một vật thể kim loại trên mặt đất.
Có lẽ là một cái rìu lớn hoặc là một cái búa.
Nguyễn Quang Kiến tiếp tục liều mạng che mắt và miệng, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Bộp.”
Đèn bật sáng, ánh sáng mờ ảo chiếu qua khe hở ngón tay chiếu lên trên mi mắt của Nguyễn Quang Kiến, khiến hắn có thể cảm nhận rõ ràng tầm mắt của mình dường như đã sáng lên.
Tiếng bước chân của người bên ngoài dừng lại, tuy nhiên tiếng hít thở của hắn vẫn chưa rời xa.
Rèm tắm từ từ, từ từ được kéo ra.
Tiếng thở nặng nhọc dường như càng ngày càng gần, Nguyễn Quang Kiến thậm chí còn sản sinh ra ảo giác, hơi thở của người này dường như như có như không phun vào tay mình ...
“Tích tích.”
Đồng hồ đếm giờ gỉ sét dừng lại, có nghĩa là ba phút đếm ngược đã kết thúc.
Theo như nội dung trên mô tả, chắc hẳn là đã được xem như là đã hoàn thành thử thách rồi, chỉ cần mở mắt rời đi là được.
Nhưng Nguyễn Quang Kiến hoàn toàn không dám mở mắt, bởi vì hắn không hề nghe thấy tiếng bước chân rời đi, người kia hình như vẫn còn đứng bên cạnh bồn tắm, lặng lẽ giơ cao chiếc rìu, nhìn hắn chằm chằm…
Ước chừng đợi khoảng một phút, Nguyễn Quang Kiến cuối cùng cũng lén mở kẻ tay ra, cẩn thận từng li từng tí nhìn ra ngoài.
Dưới ánh đèn mờ ảo chiếu rọi, mọi thứ vẫn bình thường như cũ, tên sát nhân điên cuồng trong tưởng tượng cầm rìu không hề xuất hiện.
Nguyễn Quang Kiến thở ra một hơi dài, trèo ra khỏi bồn tắm, bởi vì đôi chân mềm nhũn nên chỉ đành từng bước từng bước di chuyển ra cửa.
Chốt cửa vẫn còn rất tốt, không hề bị mở ra.
Nguyễn Quang Kiến vội vàng kéo mở chốt cửa, kéo cửa vào trong chuẩn bị đi ra ngoài.
Song, không biết từ khi nào, cả cánh cửa bên ngoài đã có thêm một dấu tay đẫm máu đỏ tươi, còn có một cái rìu dính đầy máu!
“A!!!!”
......
Những người bên ngoài tràn đầy áy náy.
Cả quá trình Trần Khang Thác đều rất lo lắng, sợ rằng sẽ dọa Nguyễn Quang Kiến sợ ngu người luôn.
Dù gì thì vị đại thần này cũng là bạn tốt của tổng giám đốc Bùi, từ sau dự án “Quỷ Tướng” hắn luôn vẽ bản phác thảo cho Đằng Đạt, có thể nói hắn đã chứng kiến tất cả quá trình phát triển của Đằng Đạt.