Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 786 - Chương 786. Đây Chính Là Tình Hữu Nghị Giữa Tổng Giám Đốc Bùi Và Đại Thần Nguyễn!

Chương 786. Đây chính là tình hữu nghị giữa tổng giám đốc Bùi và đại thần Nguyễn!
Chương 786. Đây chính là tình hữu nghị giữa tổng giám đốc Bùi và đại thần Nguyễn!

Cho nên, Bùi Khiêm cảm thấy, cần phải biểu dương những bộ phận ưu tú liên tục thua lỗ trong lòng tổng giám đốc Bùi.

Đây chính là bổ sung của “chế độ đào thải vị trí đứng đầu”, “chế độ khen thưởng vị trí cuối cùng”!

Bùi Khiêm sớm đã quyết định nên trao phần thưởng này cho ai rồi.

Nghịch Phong Logistics.

Từ lúc sáng lập, Nghịch Phong Logistics đã tận tâm tận lực làm ăn thua lỗ vì tổng giám đốc Bùi, sau khi Lữ Minh Lượng tiếp quản cũng vẫn chưa thể biến lỗ thành lời, nhận được sự tín nhiệm sâu sắc của tổng giám đốc Bùi.

Về phần phần thưởng này tên là gì, Bùi Khiêm cũng đã nghĩ xong xuôi.

Cứ gọi là “thưởng cơ sở Đằng Đạt”.

Có thể miễn cưỡng giải thích là Nghịch Phong Logistics đã chăm chỉ cần mẫn phục vụ cho các bộ phận khác, là cơ sở cho tập đoàn Đằng Đạt có thể phát triển nhanh chóng.

Đương nhiên, nguyên nhân thực tế là vì bọn họ lỗ được nhiều tiền.

Bùi Khiêm hy vọng phần thưởng này có thể gửi một ám hiệu đến cho tất cả các bộ phận: Cho dù bộ phận bọn họ vẫn luôn lỗ tiền cũng không sao cả, bọn họ không chỉ không bị trừng phạt, mà ngược lại còn có được phần thưởng!

Chuyện không nên chậm trễ, Bùi Khiêm cảm thấy chu kỳ kết toán lần này có thể phát phần thưởng cơ sở.

Cuối cùng, Bùi Khiêm cảm thấy những công ty và phòng làm việc hợp tác với Đằng Đạt cũng có thể tiêu thêm chút tiền.

Cho đến hiện tại, Đằng Đạt và các công ty khác đều có sự qua lại trên mặt kinh doanh, ví như đồ hoạ của phòng game, thu mua nguyên liệu cho quán cà phê và quán ăn, dây chuyền cung ứng của bộ phận điện thoại, đạo cụ trang trí của Palpitation Hotel vân vân...

Xã hội hiện đại chú trọng phân công chuyên nghiệp, cần phải phối hợp mật thiết với công ty khác, mới có thể làm ra sản phẩm tốt.

Dựa theo tinh thần Đằng Đạt nổi tiếng ai ai cũng biết, lúc các bộ phận của công ty Đằng Đạt hợp tác với những công ty này, vẫn luôn cho tiền nhiều nhất, lấy hàng tốt nhất.

Chi phí ở chỗ này, nhìn như đã đạt đến đỉnh điểm.

Nhưng mà chính là vì đã đến đỉnh điểm, Bùi Khiêm mới cần phát huy một chút tư duy ngược chiều, tiếp tục đập tiền lên trên!

Lấy thu mua nguyên liệu thực phẩm làm ví dụ.

Trên cơ sở ra giá cao nhất, miễn cưỡng tăng thêm 10% giá cả, đồng thời yêu cầu đối phương cung cấp nguyên liệu riêng cho Đằng Đạt.

Rất rõ ràng, đối phương chỉ có thể dựa trên cơ sở nguyên liệu thực phẩm tốt lựa chọn tinh tuyển thêm một lượt, sẽ không có khác biệt quá lớn với thực phẩm ban đầu, thậm chí sau khi làm ra món ăn căn bản không thể trải nghiệm ra được khác biệt.

Nhưng mà, phí thu mua quả thực phải bỏ ra tiền thật bạc thật.

Sản nghiệp khác cũng đều như vậy, tóm lại miễn cưỡng yêu cầu công ty hợp tác xác lập thêm một tiêu chuẩn Đằng Đạt trên tiêu chuẩn cao nhất, cưỡng ép nhét thêm tiền!

Sau khi viết xong toàn bộ, Bùi Khiêm xem lại một lượt từ đầu đến cuối file tài liệu, hài lòng gật đầu.

Ừm, trong lòng nắm chắc hơn nhiều!

Hắn lập tức gửi file tài liệu cho trợ lý Tân, bảo nàng phân chia những phương án này cho các bộ phận, để các bộ phận bắt đầu chuẩn bị.

Sau đó, Bùi Khiêm xoá sạch văn bản trên máy tính, giao cho nhân viên phục vụ đem đi cất.

Khi đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, hắn nhìn thấy đám người Nguyễn Quang Kiến cười cười nói nói đi qua từ phía bên kia đường, đến trước quán cà phê Internet rồi đẩy cửa bước vào.

Nhìn thấy Bùi Khiêm, ánh mắt mọi người sáng rỡ.

“Tổng giám đốc Bùi!”

Trên mặt Nguyễn Quang Kiến cũng lộ ra nụ cười: “Phòng làm việc của ta đã dời đến đối diện đường rồi, tổng giám đốc Bùi khi rảnh rỗi có thể thường xuyên đến thăm! Có vấn đề gì thì cũng có thể nói bất cứ lúc nào. Bản vẽ này cứ yên tâm giao cho phòng làm việc bọn ta là được rồi!”

Bùi Khiêm cười ha ha: “Đương nhiên, ta không có nghi vấn gì với năng lực của các ngươi...”

Nhìn vết thương đầm đìa máu tươi trên lưng ta chính là chứng minh tốt nhất...

“Được rồi, ta còn có việc, phải đi trước, các ngươi thay ta chiếu cố anh Quang Kiến cho tốt.”

Bùi Khiêm nhìn đám người Lâm Vãn, Trần Khang Thác: “Hôm nay sẽ sắp xếp ăn uống ở nhà bếp tư nhân Minh Vân, các ngươi nhớ dẫn cả anh Quang Kiến, đặt thêm mấy bàn xem như là đón gió tẩy trần.”

Tuy rằng có thành kiến rất lớn với Nguyễn Quang Kiến, nhưng Bùi Khiêm vẫn không quên mời hắn, dù sao nhiều thêm một người là nhiều thêm một miệng ăn, nhiều thêm một miệng ăn thì tốn thêm một chút tiền.

Dưới mục tiêu tốn tiền cao cả, chút thù hận nhỏ nhoi này là cái gì chứ?

Tổng giám đốc Bùi là một người khoan hồng độ lượng.

Sau khi dặn dò xong xuôi, Bùi Khiêm tạm biệt mọi người rồi rời đi.

Dùng chân nghĩ cũng biết sau đó bọn họ sẽ bàn luận những gì.

Chắc chắn là nói đến GOG và “Be Quiet” thành công thế nào, bốt điện thoại Nguyễn Quang Kiến tự mình vẽ hiện tại đã biến thành thánh địa check in của Kinh Châu...

Còn không đi, đợi bị những người này hành hạ giày vò sao?

Nhìn bóng lưng tổng giám đốc Bùi rời khỏi, Nguyễn Quang Kiến bất giác có chút mất mát.

Vốn còn muốn uống hai ly, ôn lại chuyện xưa với tổng giám đốc Bùi. 

Kết quả tổng giám đốc Bùi lại vội vàng rời đi như thế.

Lâm Vãn cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, có điều vẫn gọi mọi người ngồi xuống khu cà phê, ai nấy tự chọn cà phê hoặc đồ uống, bắt đầu say sưa nói chuyện.

Chính ngay lúc này, điện thoại của Lâm Vãn rung lên, nhận được một đoạn tin nhắn đến từ trợ lý Tân.

Nàng nhanh chóng mở ra xem, phát hiện đây là một phần tài liệu do tổng giám đốc Bùi tự mình vạch ra, đưa ra một loạt yêu cầu với công tác tương lai.

Bên trên la liệt các loại quy tắc khen thưởng khiến cho nhân viên của công ty khác nhìn thấy sẽ mắt tròn mắt dẹt thèm muốn không thôi, có điều từ góc nhìn của Lâm Vãn, đây đều là cách làm thường lệ của tổng giám đốc Bùi, không có gì đáng giật mình.

Mãi đến dòng cuối cùng.

“Lúc hợp tác với các công ty vật liệu và công ty phần mềm, sẽ tăng thêm 10% đến 20% ngoài hạn mức trên giá cả thu mua ban đầu, cung cấp thương phẩm hoặc phục vụ ưu tú hơn cấp bậc cao nhất ban đầu đã định ra.”

Hết chương 786.
Bình Luận (0)
Comment