Nhìn thấy dòng này, Lâm Vãn bất giác sững sờ.
Sau khi xem lại một lượt từ đầu đến đuôi, Lâm Vãn chụp màn hình riêng dòng này lại, sau đó đưa điện thoại cho Nguyễn Quang Kiến.
“Hửm?” Nguyễn Quang Kiến nhận lấy có chút khó hiểu.
Sau khi xem xong, hai mắt hắn thoáng mở to: “Cái này...”
Lâm Vãn gật đầu: “Ta cảm thấy, dòng này đa phần là sắp xếp vì đại thần Nguyễn ngươi.”
Tất cả mọi người đều biết, Đằng Đạt bất kể là mua tranh nguyên tác hay là mua những thứ khác, đều trực tiếp chọn lựa cao cấp nhất, trên cơ bản không có nhiều không gian để tăng giá.
Hơn nữa, cho dù ép buộc tăng giá 10% đến 20%, trình độ nâng lên được có thể nói là cực kỳ nhỏ nhoi.
Vậy thì, tại sao tổng giám đốc Bùi phải cố tình đưa ra chính sách thế này?
Đương nhiên, chắc chắn nguyên nhân một mặt là đã tốt còn muốn tốt hơn, điều này cũng phù hợp với tinh thần Đằng Đạt.
Nhưng mà việc đưa ra một chính sách sống còn như vậy vào lúc phòng làm việc của đại thần Nguyễn Quang Kiến vừa dọn đến Kinh Châu là việc cực kỳ sâu xa.
Rất rõ ràng, tổng giám đốc Bùi lo lắng phòng làm việc Quang Hoàn vừa đến Kinh Châu, chưa quen với môi trường sống, nhân viên của phòng làm việc cũng đã xảy ra biến động, mới bắt đầu sẽ khá gian khổ.
Cho nên mới có chính sách ưu đãi như vậy, dùng phương thức tương đối khó hiểu thế này, để tiến hành giúp đỡ và hỗ trợ với phòng làm việc Quang Hoàn của Nguyễn Quang Kiến.
Đây chính là... tình bạn không cần nói ra!
Trên mặt mọi người bất giác lộ ra nụ cười nhẹ, tổng giám đốc Bùi tuy công việc bận rộn, không có thời gian ăn cơm cùng đại thần Nguyễn, nhưng rõ ràng vẫn không quên quan tâm đến người bạn già này của mình, dùng phương thức vô cùng hàm súc để biểu đạt tâm ý của bản thân.
Trên mặt Nguyễn Quang Kiến cũng lộ ra nụ cười, chút mất mát lúc trước chớp mắt đã tan thành mây khói, thay vào đó là hân hoan và cảm động.
“Ta hiểu rõ rồi, ta nhất định sẽ thúc giục mọi người trong phòng làm việc tiếp tục nâng cao kỹ năng vẽ tranh của bản thân, tuyệt đối không phụ kỳ vọng của tổng giám đốc Bùi!”
“Lần sau, tổng giám đốc Bùi tuyệt đối sẽ nhìn thấy tác phẩm xuất thần hơn!”
Chủ nhật, ngày 20 tháng 3.
Nhà bếp tư nhân Minh Vân.
Khí hậu đã dần dần ấm lên, hôm nay là một ngày trong lành, ánh nắng buổi chiều rất đẹp.
Trong sân vườn của nhà bếp tư nhân Minh Vân cũng đã bố trí xong mấy bộ bàn ghế và dù che nắng, thêm mười mấy chỗ ngồi so với lúc trước, có thể chứa được nhiều người hơn.
Trời xanh gió mát, không khí trong lành, ở bên ngoài có không khí đặc biệt riêng.
Lúc này, các nhân viên cốt cán của các bộ phận Đằng Đạt tề tựu cùng nhau, nâng cốc cụng ly, uống rượu trò chuyện, các nhân viên phục tới lui rót rượu gắp thức ăn, cả nhà bếp tư nhân Minh Vân chìm trong bầu không khí vui vẻ tốt lành.
Người phụ trách các bộ phận luân phiên nhau tỏ ý hoan nghênh với Nguyễn Quang Kiến, khiến cho đám người của phòng làm việc Quang Hoàn cảm nhận được sự ấm áp như một gia đình.
Mượn cơ hội lần này, có không ít người phụ trách gửi lời cảm ơn đến những bộ phận khác.
Ví dụ như Thường Hữu của khoa học kỹ thuật Âu Đồ.
Sự thành công của chiếc điện thoại OTTO E1, không thể tách rời sự hỗ trợ và nhượng lại lợi ích từ các bộ phận khác vào thời kỳ đầu, tuy rằng chuyện này vốn là do giám đốc Lâm tranh thủ được, một phần thuộc về chiến lược phát triển tổng thể của tập đoàn Đằng Đạt, hơn nữa toàn bộ lợi nhuận của điện thoại đều được trả lại không thiếu một đồng, nhưng Thường Hữu chắc chắn sẽ không xem sự giúp đỡ này là chuyện đương nhiên.
Hắn dẫn theo thành viên nòng cốt của khoa học kỹ thuật Âu Đồ gửi lời cảm ơn đến các bộ phận khác, tạo dựng nền móng tốt cho việc tiếp tục hợp tác thân thiết trong tương lai.
Lại ví như Hoàng Tư Bác của phòng làm việc Phi Hoàng.
Các ý tưởng quảng cáo và logo trong phim điện ảnh là do các bộ phận chung tay góp sức cùng nhau hoàn thành, tuy rằng phim điện ảnh thu được thành công vang dội cũng đã khiến các bộ phận khác đều có được lợi ích, nhưng Hoàng Tư Bác vẫn không quên cảm ơn sự trợ giúp đắc lực của mọi người.
Ngoài ra, một vài gương mặt mới cũng nhận được hoan nghênh nhiệt liệt.
Ví như ba người phụ trách mới của bộ phận Game Đằng Đạt, Hồ Hiển Bân, Mẫn Tĩnh Siêu và Trương Nam.
Ba người bọn họ có biểu hiện cực kỳ tốt sau khi tiếp quản bộ phận của Lý Nhã Đạt và Bao Húc, sự bùng nổ của GOG phiên bản game mobile, khiến năng lực của bọn họ nhận được sự công nhận từ tất cả mọi người.
Một vài ông bạn già cũng vừa hay nhân cơ hội khó có lần này, nói về tình hình kinh doanh bản thân phụ trách gần đây.
Về phần Bùi Khiêm, hôm nay hắn không đến.
Rất rõ ràng, Bùi Khiêm đã dự kiến được bữa cơm chúc mừng thành công hôm nay sẽ là có viễn cảnh như thế nào, nếu bản thân miễn cưỡng đến ăn bữa cơm này vậy kết cục chỉ có thể là năm chữ.
Xát muối vào vết thương!
Chỉ cần tuỳ tiện nghĩ đến cảnh tượng lúng túng trong tiệc chúc mừng thành công tất cả người phụ trách của các bộ phận luân phiên nhau kính rượu với mình, tỏ ý “không có sự chỉ dẫn anh minh của tổng giám đốc Bùi thì không có thành công của dự án”, Bùi Khiêm đã nhức nhối trong lòng.
Cho nên, dứt khoát không đến thì hơn.
Cái gọi là mắt không thấy tim không đau, nghĩ đến còn rất nhiều cơ hội dùng bữa ở bếp tư nhân Minh Vân, không nhất thiết phải ăn bữa cơm này.
Người phụ trách các bộ phận từ ban đầu đã biết tin tức này, những thành viên nòng cốt của các bộ phận tham dự bữa tiệc thì không biết.
Cho nên có không ít người sau khi bắt đầu tiệc chúc mừng thành công không lâu, đã nhắc đến vấn đề này.
“Ể, giám đốc Lâm, sao tổng giám đốc Bùi vẫn chưa đến?”
“Đúng vậy, ta nhớ các bữa tiệc lúc trước, tổng giám đốc Bùi đều đến.”
“Hôm nay tổng giám đốc Bùi có việc sao?”
“Chậc... hôm nay là chủ nhật, lẽ nào tổng giám đốc Bùi còn bận công việc sao? Hắn nhiều lần nhắc nhở bọn ta không được tăng ca, nhưng bản thân hắn lại bôn ba vì chuyện của công ty vào cuối tuần?”