Hồ Hiển Bân im lặng, cảm khái: “Hóa ra mức định giá của tổng giám đốc Bùi lại triết lý như vậy…”
Bùi Khiêm tiếp tục nói: “Bất kể là bản người giàu hay bản người nghèo thì đều sẽ được chia thành mấy giai đoạn, từ nhỏ đến lớn, từ đi học đến đi làm, từ công việc đến cuộc sống, từ nghỉ ngơi đến giải trí… chúng ta phải cố gắng hết sức thể hiện mọi khía cạnh trong cuộc sống dù là giàu hay nghèo thông qua những bối cảnh này.”
“Trong phiên bản người giàu, người chơi sẽ sắm vai người giàu, từ nhỏ không phải lo cơm áo gạo tiền, thuận buồm xuôi gió, chỉ cần dựa vào tiền bạc và tài sản của cha mẹ đã đạt được thành công trong cuộc sống, sự nghiệp, tình cảm…”
“Thế nhưng cuối cùng, hắn sẽ chết dưới dao của một kẻ lang thang.”
“Trong phiên bản người nghèo, người chơi sẽ sắm vai một người nghèo, từ nhỏ thiếu ăn thiếu mặc, gian nan vất vả, sau khi lớn lên cũng không thay đổi, mà tiếp tục vòng tuần hoàn nghèo khó.”
Hồ Hiển Bân nghe mà thấy hoang mang: “Sau đó thì sao?”
Bùi Khiêm: “Sau đó? Không có sau đó gì hết, đây chính là toàn bộ nội dung của tựa game này.”
Hồ Hiển Bân càng thêm mơ hồ: “Là một tựa game điện ảnh tương tác, chẳng phải nên có nhiều kết cục hay sao?”
Bùi Khiêm lắc đầu: “Không, tựa game này mặc cho trước đó có lựa chọn thế nào, cuối cùng cũng chỉ có hai kết cục này: người giàu bị kẻ lang thang giết chết, người nghèo tiếp tục nghèo.”
Bùi Khiêm thầm nghĩ, ta tuyệt tối sẽ không mắc lại sai lầm làm nhiều kết cục của “Người Chế Tác Trò Chơi”.
Hồ Hiển Bân ngạc nhiên nói: “Nếu như tất cả đều đã được định sẵn, vậy thì người chơi sẽ chơi cái gì đây?”
Bùi Khiêm giải thích: “Quá trình sẽ có sự khác biệt. Mỗi lần người chơi lựa chọn khác nhau đều sẽ dẫn đến một nhánh khác nhau, thế nhưng tất cả các nhánh đều sẽ cùng trở về một kết cục.”
“Sự khác biệt giữa các nhánh đó sẽ không phản ánh trong kết cục.”
“Còn về chi tiết nhỏ của tựa game này, sẽ đi vào mọi khía cạnh của cuộc sống dưới một khung sườn lớn.”
“Ví dụ như lúc đi học, người nghèo chỉ có thể vào học ở những trường học bình thường với chất lượng giáo dục thấp, trong khi đó người giàu lại có thể vào học ở những trường học quý tộc đắt tiền; lúc đi làm, người nghèo liên tục trượt phỏng vấn, trong khi đó người giàu lại tới thẳng công ty của cha để làm việc; lúc yêu đương, người nghèo phải chia tay với bạn gái vì nhiều năm không mua nổi một căn nhà, trong khi đó người giàu lại ngày ngày dẫn theo không biết bao nhiêu cô gái từ hộp đêm về nhà; lúc kết hôn, người nghèo dốc hết số tiền của mình để mua một căn nhà nhỏ đã qua sử dụng, trong khi đó trong nhà người giàu đã sớm chuẩn bị biệt thự, chẳng cần phải làm gì, chỉ riêng giá trị bất động sản tăng lên mỗi năm đã nhiều hơn số tiền mà người nghèo vất vả kiếm được…”
“Hiểu chưa?”
Khóe miệng Hồ Hiển Bân khẽ co giật: “Ta… hiểu rõ rồi.”
Bùi Khiêm nghĩ ngợi, bổ sung thêm một câu: “À đúng rồi, bối cảnh cốt truyện là ở Âu Mỹ, ngươi tìm mấy người nước ngoài về làm ghi hình chuyển động và lồng tiếng.”
Hồ Hiển Bân: “Tổng giám đốc Bùi, tựa game này… có thâm ý sao?”
Bùi Khiêm cười ha hả: “Có thâm ý hay không ngươi không cần quan tâm, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.”
“Ta đã nói sơ lược về cốt truyện của game rồi, ngươi và những người khác của tổ chế tác phụ trách hoàn thiện nội dung chi tiết, sau khi viết xong xuôi thì để ta xem qua một lượt, đảm bảo không hiểu nhầm nội dung.”
“Được rồi, ngươi có thể đi chuẩn bị.”
“Mấy thứ như tài nguyên mỹ thuật có thể làm trước, dù sao bản thân ngươi nghĩ một chút thôi cũng sẽ biết phải làm vai gì, tỷ như cha mẹ, giáo viên, bạn học, cấp trên…”
Bùi Khiêm lại giải thích thêm vài câu, sau đó mới xoay người rời đi.
Chỉ để lại Hồ Hiển Bân vò đầu bứt tóc đau khổ suy nghĩ.
Thầy ơi, câu hỏi này có nằm ngoài đề cương không vậy?
Ta hoàn toàn không đoán ra được!
……
Lần này để đảm bảo thua lỗ sạch sành sanh, Bùi Khiêm cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Mức định giá kia cũng có thâm ý của riêng nó.
Phiên bản người nghèo, cũng có thể gọi là phiên bản đau khổ tột cùng, lúc chơi có thể cảm nhận được bản thân như đang trải nghiệm làm người nghèo thực sự, chịu mọi tra tấn giày vò.
Phiên bản người nghèo, cũng có thể gọi là phiên bản dát vàng, trước mắt thì thuận buồm xuôi gió, khuôn mẫu hoàn chỉnh của nhân vật chính thiên hạ vô địch, khiến người ta cực kỳ sảng khoái, thế nhưng đến cuối cùng lại chết dưới dao của người nghèo.
Suy xét đến vấn đề phiên bản người giàu chỉ là kiểu dát vàng mặt ngoài, mãi cho đến cuối cùng mới để lộ ra bí mật, trước sướng sau khổ, bởi vậy Bùi Khiêm mới đặc biệt để ở mức giá thấp là 19 đồng.
Mà phiên bản người nghèo cả quá trình đều là đau khổ, lại để mức giá cao là 79 đồng.
Vì để tránh người chơi đồng thời trải nghiệm hai phiên bản game, sinh ra hiểu lầm không hiểu kiểu gì nào đó, Bùi Khiêm cố ý tăng giá khi mua hai phiên bản cùng nhau.
Còn về nội dung bên trong thì càng cực đoan hơn, cả quá trình bị tra tấn thì cũng thôi đi, mấu chốt là cả hai kết cục đều thảm không nỡ nhìn, trong game người chơi dù cho có nỗ lực đến đâu cũng không thể thay đổi hai kết cục này!
Tựa game như vậy, còn có thể có người chơi sao?
Tuyệt đối không thể nào!
Lần này Bùi Khiêm quyết tâm “quỳ gối trước sự thật”.
Dùng cách này để tự sát, khiến 40 triệu rót vốn đổ hết xuống sông xuống biển, không còn một xu nào!
Thứ tư, ngày 6 tháng 4.
Sau hai ngày nỗ lực, cuối cùng Bùi Khiêm cũng viết được đại khái nội dung tình tiết của “Phấn Đấu”.
Nội dung của game có thể chia thành những giai đoạn như sau: sinh ra, đi học, đi thi, đi làm, yêu đương, kết hôn, mua nhà, sinh con, khủng hoảng tuổi trung tiên…
Đây là một quá trình tổng thể lớn, tuy rằng các mốc thời gian của người giàu và người nghèo giống nhau, thế nhưng những gì họ trải qua lại hoàn toàn khác biệt.
Ví dụ như từ lúc sinh ra đến lúc đi học, con nhà giàu đều có bảo mẫu chăm sóc, lớn hơn một chút thì có thể chơi đùa trong biệt thự, đồ chơi mua cực kỳ đắt, có thể mời gia sư cao cấp tới nhà dạy học, hoàn thành việc giáo dục trước tuổi đi học ở mức tốt nhất;