Mà con nhà nghèo lại hoàn toàn không có những điều kiện này, chỉ có thể ở nhà xem ti vi, xem sách, tự chơi một mình sau khi cha mẹ đi làm.
Những giai đoạn khác cũng tương tự, tóm lại chỉ cần động não một chút là có thể tưởng tượng ra cốt truyện đại khái sẽ như thế nào.
Người nghèo làm gì cũng khó khăn, người giàu làm gì cũng thuận lợi.
Vì để người chơi cảm nhận khoảng cách giữa hai loại người này một cách rõ ràng hơn, Bùi Khiêm còn suy xét tới việc thêm một vài số liệu có thể thay đổi vào trong game, chẳng hạn như kiến thức hiện tại (kiến thức chuyên ngành, nhận thức tài chính…), trí tuệ xúc cảm (đối nhân xử thế, bạn bè…), sức khỏe tinh thần, của cải vật chất cụ thể… của người chơi.
Ngoài mặt, những số liệu này sẽ ảnh hưởng đến sự lựa chọn của người chơi, ví dụ như nhận thức tài chính của người giàu có thể giúp người đó nhanh chóng tích lũy của cải, trí tuệ xúc cảm có thể giúp người đó có cơ hội kết giao với quý nhân, sức khỏe tinh thần có thể giúp người đó dễ dàng điều chỉnh tâm trạng, không xảy ra vấn đề khi gặp áp lực quá lớn…
Thế nhưng đó chỉ là những thứ bên ngoài mà thôi.
Thực tế, chúng sẽ chỉ ảnh hưởng đến một vài nhánh cốt truyện không đáng nhắc đến, căn bản sẽ không tác động đến kết cục cuối cùng.
Lý do mà Bùi Khiêm làm như vậy rất đơn giản, nếu như việc chơi game không thể ảnh hưởng tới kết cục cuối cùng, vậy thì chẳng phải sẽ khiến người chơi chán ghét hay sao?
Nếu như người nghèo có thể trở mình, người giàu có thể thoát khỏi số phận bị giết, vậy chẳng phải sẽ rất sảng khoái hay sao?
Tuyệt đối không thể!
Hơn nữa, “ngoài mặt có thể lựa chọn, trên thực tế lại chẳng được chọn lựa gì” được coi là một thiết lập thất bại trong ngành công nghiệp game, hầu hết các tựa game làm như vậy đều sẽ bị mắng chửi té tát.
Quá trình chơi game, hầu hết chỉ đến tuổi trung niên, tức là khoảng 50 tuổi là sẽ kết thúc.
Theo Luận ngữ của Khổng Tử, ta vào năm 15 tuổi mà có chí học tập, 30 mà lập gia thất, 40 mà không nghi hoặc, 50 tuổi mà biết mệnh trời, 60 tuổi mà biết thuận theo, 70 tuổi mà biết theo tâm mong muốn của mình mà không vượt qua khuôn phép.
Đối với Bùi Khiêm mà nói, nếu như lựa chọn thời điểm người chơi nhà giàu bị giết, vậy thì 50 là thích hợp nhất.
Quá sớm, nội dung game không đủ; quá muộn, không kích thích được người chơi.
Người giàu 50 tuổi đang ở thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời khi sự nghiệp thăng tiến, có được môi trường sống tốt, hầu hết đã có mối hôn nhân tốt đẹp và những đứa con tiền đồ vô hạn, chết vào lúc này chắc chắn sẽ là thời điểm khiến người chơi khó chấp nhận nhất.
Mà người nghèo… ở tuổi 50 cuộc sống cơ bản đã ổn định, con cái bắt đầu có những đặc điểm giống như cha mẹ, một vòng tuần hoàn nghèo khó cũng bắt đầu xuất hiện.
Tóm lại, kết thúc game ở độ tuổi này là hợp lý.
Đương nhiên, ngoại trừ quy trình sống cố định này ra, một số sự kiện đột xuất cũng sẽ được thêm vào trong game.
Ví dụ như tai nạn xe, mắc bệnh, con cái bị bắt nạt ở trường, mua nhà bị lừa, thiên tai…
Những sự kiện đột xuất này cũng sẽ thay đổi chút ít quy trình của game, đồng thời cũng sẽ cho thấy rõ khoảng cách về khả năng chống lại rủi ro của người nghèo và người giàu khi cùng gặp phải những sự kiện đột xuất này.
Sau khi rút ra bài học từ “Người Chế Tác Trò Chơi”, lần này Bùi Khiêm không định không thêm bất cứ lời bộc bạch nào.
Tất cả nội dung trong game đều không chứa đựng bất kỳ màu sắc cảm xúc, mọi lời đối thoại và hành vi đều khách quan nhất có thể, tuyệt đối không dẫn dắt người chơi, khiến bọn họ sinh ra tâm lý trái ngược.
Ngoài ra, vì để ngăn chặn những người “có tâm tư khác” cố gắng đào sâu suy nghĩ, Bùi Khiêm đã thiết lập người giàu và người nghèo ở hai điểm hoàn toàn không hề giao nhau.
Cuối cùng người giàu bị giết chết bởi một kẻ lang thang, không hề liên quan gì đến người nghèo.
Thậm chí bản thân kẻ lang thang kia cũng không phải là người nghèo chất phác tốt bụng như hầu hết mọi người tưởng tượng. Hắn có tay có chân nhưng lại ăn bám, lười làm, giết người giàu chỉ vì ham tiền tài chứ không phải là vì lý do chống lại áp bức cao cả nào đó.
Người giàu mà người nghèo có thể tiếp xúc, ví dụ như cấp trên hay sếp của hắn, hoàn toàn không hề liên quan đến nhân vật trong phiên bản người giàu, cũng chưa từng có ý nghĩ phản kháng nào.
Bùi Khiêm có gắng không khiến người chơi nảy sinh ra những ý tưởng hiểu lầm như “người giàu áp bức người nghèo” hay “người nghèo phản kháng người giàu”.
Ngoài ra còn có một vấn đề rất quan trọng, đó chính là làm thế nào để ngăn chặn ngươi bạn tâm giao nhưng chẳng khác nào đại họa Kiều Lão Thấp – cái tên lúc nào cũng diễn giải game quá mức này.
Về điểm này, Bùi Khiêm vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng đưa ra một giải pháp.
Chính thức giết chết ngay từ trong trứng!
Ta diễn giải trước, vậy lúc ngươi diễn giải còn có người nghe sao?
Không có người nào nghe thì ngươi đâm sau lưng ta kiểu gì được?
Bùi Khiêm có thể đoán đại khái Kiều Lão Thấp sẽ diễn giải game theo những góc độ nào, cùng lắm cũng chỉ là khoảng cách giàu nghèo, hiệu ứng Matthew, sự phân bổ của cải xã hội bất hợp lý và sự cố định của các giai cấp, nếu như suy nghĩ theo cách đặc biệt hơn thì nói không chừng có thể phân tích người nghèo không có ý thức tài chính, tầm nhìn ngắn hạn, người giàu ăn mãi không hết của, không thể hiểu được vòng luẩn quẩn của cuộc sống sau khi rơi xuống đáy xã hội…
Nói tóm lại, chủ đề chênh lệch giàu nghèo đã được thảo luận trên phạm vi khắp toàn thế giới, nếu tư duy bay xa hơn thì cũng có thể lấy ra được khá nhiều thứ để nói.
Bùi Khiêm quyết định, hắn sẽ tiết lộ hết tất cả những vấn đề này trước khi game phát hành.
Đi theo con đường của Kiều Lão Thấp, khiến Kiều Lão Thấp không còn đường để đi luôn!
Đương nhiên, Bùi Khiêm cũng không ngu ngốc đến mức tự đâm sau lưng mình, tuy rằng muốn chính thức nói ra những vấn đề này, nhưng hắn chắc chắn sẽ không làm giống như Kiều Lão Thấp.