Đạo lý giống nhau, mấu chốt là nói như thế nào.
Trích dẫn phong phú từ các nguồn, nói có sách mách có chứng, thêm giá trị, thêm chiều sâu giống như Kiều Lão Thấp chắc chắn sẽ dễ lừa gạt và tạo nên tiếng vang.
Trong khi đó Bùi Khiêm lại dự định sẽ nói ra tất cả những điều này bằng thứ ngôn ngữ đơn giản và bình dị nhất, dù cho nó có khô khan đến đâu.
Thậm chí còn có thể dẫn dắt người chơi sản sinh ra một vài quan điểm sai lầm trong game, chẳng hạn như dùng hai kết cục cố định để khiến bọn họ hiểu lầm rằng “nhà sản xuất có một loại ý tưởng sai lầm về ‘giai cấp vĩnh viễn không thể vượt qua’, ‘quan niệm về số phận’…”.
Đạo lý này giống như kể một câu chuyện cười.
Kiều Lão Thấp kể chuyện cười, khoa tay múa chân, sinh động như thật, trước tiên tạo ra không khí hồi hộp, sau đó chỉ ra chân tướng, khán giả bùng nổ, tạo ra hiệu ứng xuất sắc.
Trong khi đó Bùi Khiêm lại hoàn toàn không làm việc thừa thãi, thẳng thắn chỉ ra chân tướng ngay và luôn.
Làm như vậy, khán giả sớm sẽ biết chân tướng là gì, mặc cho Kiều Lão Thấp có xây dựng bầu không khí như thế nào, hồi hộp ra sao, cho dù có nói đến mức nào đi chăng nữa cũng chẳng thể tạo nên hiệu quả bất ngờ!
Bùi Khiêm cảm thấy hành vi này của bản thân hệt như viết mấy chữ “ngươi chính là hung thủ” lên trang đầu tiên của cuốn manga, tuyệt đối có thể khiến cho series video “tác phẩm phong thần” của Kiều Lão Thấp không ra được kỳ mới!
Bùi Khiêm càng nghĩ càng thấy hài lòng, cảm thấy bản thân mình đúng là một thiên tài!
Sau khi mọi thứ hoàn thành, Bùi Khiêm gửi bản cốt truyện đại khái của game cho Hồ Hiển Bân, bảo hắn bổ sung thêm.
Đồng thời, các nhân vật khác nhau trong game cần dùng đến diễn viên ghi hình chuyển động khác nhau, hơn nữa phải là người nước ngoài, phải tìm kiếm trước.
Bùi Khiêm lười quan tâm đến chuyện này, giao tất cả lại cho Hồ Hiển Bân, dù sao cũng sẽ càng tốt hơn nếu như hắn làm hỏng chuyện.
Làm tốt ấy hả… cũng chẳng sao, chỉ cần không đi chệch hướng với nội dung game là được rồi!
……
……
Thứ năm, ngày 7 tháng 4.
Bùi Khiêm đến phòng làm việc đúng giờ sau bữa trưa.
Buổi chiều hôm qua, hắn đã giao bản cốt truyện đại khái của “Phấn Đấu” cho Hồ Hiển Bân, sau đó gửi tin nhắn về việc giao chuyện server trong nước của IOI cho Lâm Vãn, bảo nàng liên lạc với Hạ Đắc Thắng.
Bùi Khiêm không hề có bất kỳ ý tưởng hay nào về việc cụ thể phải làm gì với server trong nước của IOI.
Khả năng thay đổi game gần như không tồn tại, giảm giá tướng hay skin thì càng khó, bởi vì dù sao đầu tư Viên Mộng cũng chỉ chiếm 20% cổ phần của Finger Game, hoàn toàn không có quyền lên tiếng lớn như vậy.
Nếu chỉ đơn giản xét từ góc độ trả phí của game thì quả thật IOI kém thân thiện hơn GOG, bởi vì GOG miễn phí toàn bộ tướng, hơn nữa giá skin cũng rẻ hơn IOI gấp mấy lần.
Có điều Bùi Khiêm cảm thấy đây chẳng phải vấn đề lớn gì, hiện tại lượng người chơi IOI trong nước cũng không ít, đã có nền tảng người chơi nhất định rồi.
Vấn đề lớn nhất đối với bọn họ không phải là giá cả, mà là vấn đề mạng.
Việc sử dụng bộ tăng tốc để chơi server quốc tế của IOI quá lag, hoàn toàn không thể giao lưu với đồng đội nước ngoài trong game.
Chỉ cần server trong nước ra mắt, những người chơi này nhất định sẽ nhanh chóng chuyển sang server quốc nội, vì vậy căn bản không cần phải lo lắng về sự khởi đầu của phiên bản server trong nước IOI, với năng lực của đám người bên Game Thương Dương, chỉ cần hoạt động chút thôi là game sẽ hot.
Sau khi tạm thời đã giải quyết xong hai bộ phận game, Bùi Khiêm cảm thấy áp lực trên người mình giảm bớt đi rất nhiều.
Tuy nhiên, dù vậy cũng không thể lơ là, bởi vì còn rất nhiều việc đang đợi hắn xử lý.
“Cốc cốc cốc.”
Bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, là trợ lý Tân.
“Tổng giám đốc Bùi, đây là báo cáo khảo sát về ngành thể hình tại thành phố Kinh Châu mà ngươi cần, nếu như không muốn đọc số liệu, ngươi có thể lật luôn tới trang cuối cùng, có kết luận.”
Bùi Khiêm gật đầu, nhận lấy báo cáo khảo sát từ tay trợ lý Tân.
Sau khi lật hai trang, quả nhiên trước mắt là một đống số liệu và thuật ngữ chuyên ngành, không thể đọc hiểu nổi.
Bùi Khiêm rất bình tĩnh lật đến trang cuối cùng, vừa đọc kết luận khảo sát vừa hỏi: “Vậy thì xét tổng thể, phòng tập thể hình của Kinh Châu hiện giờ có kiếm được tiền hay không?”
Trợ lý Tân suy nghĩ chốc lát: “Kiếm được, mà cũng không kiếm được, mấu chốt là phải xem nó vận hành như thế nào.”
Bùi Khiêm: “Hửm? Nói rõ thử xem.”
Hiển nhiên trợ lý Tân cũng có hiểu biết đôi chút về tình hình hiện tại của ngành thể hình, mấy ngày này nhận nhiệm vụ của tổng giám đốc Bùi, tiến hành khảo sát chuyên sâu về ngành thể hình ở Kinh Châu, cho nên cũng đã nằm lòng những nội dung này.
“Nói một cách đơn giản, do trình độ phát triển kinh tế của nước ta hiện nay, phần lớn người dân đều không có thói quen đến phòng tập thường xuyên, cho dù có thói quen tập thể dục thì cũng thường không đủ khả năng chi trả cho những phòng tập thể hình cao cấp.”
“Các siêu đô thị loại 1 nhiều công nhân viên thì tình hình sẽ tốt hơn một chút, còn Kinh Châu chỉ là đô thị loại 2, cho nên vấn đề này cực kỳ rõ ràng.”
“Xem xét đến chi phí thuê địa điểm, dụng cụ, nhân công, điện nước, điều hòa, phòng cháy chữa cháy và các khía cạnh khác, rất nhiều phòng tập thể hình áp dụng chiến lược giá rẻ để lôi kéo khách hàng rất khó duy trì hoạt động hàng ngày, chứ đừng nói đến việc tạo ra nhiều lời nhuận.”
“Từ góc nhìn này, phòng tập thể hình không kiếm được tiền, hơn nữa rất nhiều nơi có vào mà không có ra cũng bởi vì vậy mà đóng cửa. Đầu tư càng lớn, áp lực marketing sẽ càng cao.”
“Thế nhưng những phòng thể hình thực sự kiếm được tiền cũng có rất nhiều, phương pháp chủ yếu là tìm những khách hàng có thu nhập cao để bán khóa học riêng, bán càng nhiều, kiếm càng nhiều.”
“Nhiệm vụ chính của huấn luyện viên cá nhân trong phòng tập thể hình không phải là dạy học viên cho thật tốt, mà là bán thật nhiều khóa học, group huấn luyện viên cũng chẳng khác nào một group marketing, ai bán được nhiều hơn thì sẽ được săn đón hơn.”