Đầu tiên, bây giờ hắn bận rộn như vậy, có thời gian đi học nhưng chưa chắc có thời gian để nghiên cứu những kiến thức này một cách thấu đáo.
Tiếp theo, cho dù có thời gian, não bộ cũng chưa chắc theo được.
Cuối cùng, có thời gian, có khóa học, nhưng khó mà tiêu hết được 1.6 triệu; cách có thể tiêu hết được 1.6 triệu lại chưa chắc học được kiến thức hữu dụng.
Hệ thống cũng rất tinh ranh, Bùi Khiêm muốn dựa vào mánh khóe ‘mua khóa học để tiêu 1.6 triệu”, lăn lộn với con chữ một hồi, song chỉ đổi lại sự khinh bỉ của hệ thống.
Đúng là khó quá đi.
Nhìn thời gian trôi qua từng ngày, Bùi Khiêm cảm thấy không thể tiếp tục trì hoãn được nữa, càng trì hoãn, thời gian học tập của hắn càng không đủ.
Bản thân hắn không nghĩ ra cách, vậy thì chỉ có thể đi nhờ người khác giúp đỡ.
Nhờ ai giúp đỡ đây?
Bùi Khiêm ngẫm nghĩ, cảm thấy có thể hỏi tiểu Đường.
Trong đám nhân viên chuyên gây hại, có lẽ mức độ gây hại của tiểu Đường thấp nhất, đồng thời cũng rất kín tiếng nhất, tuyệt đối không hé răng nói nửa lời không nên nói, là một ứng cử viên sáng giá.
Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm gửi tin nhắn cho Đường Diệc Xu, bảo nàng tới phòng làm việc một chuyến.
Rất nhanh, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Sau khi bước vào phòng làm việc, Đường Diệc Xu mở miệng hỏi trước: “Đàn anh, nhân viên quản lý bồi dưỡng vẫn, vẫn chưa tìm đủ…”
Bùi Khiêm khoát tay: “Đã thống nhất là trước thứ bảy rồi, không phải lo lắng. Lần này chủ yếu là ta có chuyện khác muốn hỏi ngươi, ngươi đưa ra ý kiến cho ta.”
“Ngươi cảm thấy, nếu như ta muốn học thứ gì đó thì nên học gì nhất?”
Đường Diệc Xu sửng sốt, đôi mắt hoang mang chớp chớp, sau đó nói: “Không, không biết.”
Bùi Khiêm cảm thấy rất đau lòng.
Hắn khá thất vọng với câu trả lời này.
Chẳng lẽ trong mắt tất cả mọi người, ta là một người hoàn mỹ không chút khuyết điểm sao? Thậm chí ngay cả không gian học tập và tiến bộ cũng không còn nữa?
Hầy, hiểu lầm giữa người với người đáng sợ quá!
Đường Diệc Xu nghĩ ngợi, lại nói: “Đàn anh, ta không biết ngươi cần học gì nhất, ta, ta chỉ biết ngươi không cần học thứ gì nhất…”
Bùi Khiêm: “Hả? Ta không cần học thứ gì nhất?”
Đường Diệc Xu: “Game, thiết kế game.”
Bùi Khiêm bất giác sững sờ.
Thiết kế game?
Ừm, trong mắt người khác quả thực là như vậy.
Kể từ sau khi thành lập mỗi một hạng mục của bộ phận Game Đằng Đạt đều thành công, hơn nữa thể loại game dường như không hề trùng lặp.
Bộ phận khác ít nhiều còn có khi sa sút, duy nhất bộ phận game dường như chưa từng thất bại bao giờ.
Mà trong mắt mọi người, tuy rằng tầm nhìn, năng lực lãnh đạo, quyết sách của tổng giám đốc Bùi đều vô cùng ưu tú, trong các lĩnh vực như đầu tư, thực nghiệp, số hoá, ẩm thực cũng đều rất thành công, nhưng ưu tú nhất, chắc vẫn là năng lực thiết kế game.
Mà bộ phận Đằng Đạt vẫn luôn được xem là vương bài trong các vương bài của tập đoàn Đằng Đạt, nhân viên từ đây đi ra, ai nấy đều có thể đứng riêng một mảng.
Nhưng mà, đây chỉ là cách nhìn của người ngoài.
Bùi Khiêm rất muốn nói: Hắn vốn không có năng lực thiết kế game gì cả!
Cho đến hiện tại, chuyện hắn làm được nhiều nhất trong quá trình chế tác game, chính là làm ngược lại kinh nghiệm thành công trên thị trường, nhưng mà không biết làm thế nào, mà tựa game này cuối cùng vẫn thu được thành công.
Có điều, Đường Diệc Xu nói như vậy cũng đã xúc tác Bùi Khiêm rất lớn.
Bùi Khiêm gật đầu: “Ừm, biết rồi, không chuyện gì nữa.”
Sau khi Đường Diệc Xu rời đi, Bùi Khiêm đã quyết định phương hướng của bản thân.
Đi học thiết kế game thôi!
Những vấn đề lúc trước bản thân xoắn xuýt, đều có thể dùng phương pháp này để lý giải.
Đầu tiên, thực ra bản thân hoàn toàn không hiểu về thiết kế game, có không gian nâng cấp rất lớn, lãnh ngộ được đôi chút, chắc hẳn hệ thống sẽ phán đoán là có thu hoạch.
Thứ hai, nếu chỉ học lý thuyết về thiết kế game, chắc sẽ không quá khó, không giống như những kiến thức chuyên môn kia, xuất hiện tình huống hoàn toàn không thể học hiểu;
Thêm nữa là, chắc chắn không đến lớp bồi dưỡng để học game, trực tiếp bỏ tiền ra mời về mấy nhà thiết kế lợi hại của các công ty game hàng đầu trong nước dạy một đối một, tiền thưởng mỗi tháng của đại thần người ta là mấy trăm ngày đến cả triệu, dạy kèm một một, cho người ta một trăm ngàn một lớp, không quá đáng đúng không?
Cuối cùng, học thêm một ít tri thức về thiết kế game, xem như là kiểm tra bù đắp chỗ thiếu sót với Bùi Khiêm, lúc trước bởi vì không hiểu về thiết kế game cho nên vẫn luôn kiếm được lợi nhuận, nếu như hiểu được, không chừng có thể tránh được khả năng kiếm tiền tốt hơn, thực hiện thua lỗ mang tính lịch sử cho Game Đằng Đạt?
Quả thực là phương án giải quyết quá chừng hoàn mỹ!
Bùi Khiêm càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này đáng tin.
Hiện tại nhà chế tác trong nước nhận được cả danh lẫn lợi có thể không nhiều, nhưng có thể kiếm tiền tuyệt đối không ít.
Bùi Khiêm ngẫm nghĩ, có thể kiếm tiền chắc chắn cũng xem như là một loại năng lực thiết kế, chắc hệ thống cũng sẽ đồng ý.
Tóm lại, liên hệ vài người trước thử xem.
Nói không chừng cho dù tổng giám đốc Bùi đồng ý bỏ tiền, người ta cũng chua chắc đã vui lòng chạy đến Kinh Châu.
Người chế tác thành công thế này hoặc là đã có công ty riêng, hoặc là đã chiếm cỗ phần của công ty, hoặc là có thể lấy được một khoản tiền lớn từ trong hạng mục thành công.
Cho dù vừa hay người ta đang thiếu tiền, cũng có thể không rảnh rỗi. nếu hạng mục của bọn họ đang trong thời kỳ nghiên cứu phát triển, căn bản không thể dứt mình ra khỏi hạng mục được.
Người ta cân nhắc đến việc hao tốn thời gian và tinh lực, thật sự cũng không xem trọng học phí mấy trăm ngàn này.
Tóm lại, vẫn phải chọn người thích hợp trước, rồi mới bàn chi tiết sau.
Bùi Khiêm gọi trợ lý Tân đến: “Đi liên lạc với các công ty game nổi tiếng trong nước, tìm nhà chế tác tốt nhất trong bọn họ đến, cứ nói ta thành tâm thành ý muốn học tập chút tri thức về phương diện thiết kế game, hỏi thử bọn họ có đồng ý đến Kinh Châu dạy học không, học phí có thể thương lượng.”