Có điều ngoài hâm mộ ra, Bùi Khiêm hoàn toàn không học được phương pháp nào có thể làm được trong kinh nghiệm thất bại quý báu này.
Theo Khâu Hồng nói, quản lý dự án thất bại sẽ khiến công ty trở thành một bãi cát vụn, thiết kế đỉnh cỡ nào mà không ai phối hợp cũng chẳng làm ra nổi.
Nhưng lúc này Bùi Khiêm có nghi vấn rồi.
Vốn dĩ hắn chưa tiến hành quản lý dự án nào cả mà?
Thế thì vì sao nhân viên của hắn không những không trở thành một mớ cát vụn, mà lại trở thành một khối kim loại vậy?
Chọc không thủng, nước không thấm, con mẹ nó chứ ta muốn tìm chỗ đột phá cũng chẳng tìm được!
Mấy chuyện Khâu Hồng nói rất thu hút Bùi Khiêm, nhưng nghe đến đây, vẫn không biết mình phải làm thế nào.
Nếu dựa vào cách nói của Khâu Hồng, thất bại của hắn ở chỗ làm không đủ nhiều, chưa tận dụng tốt sức mạnh quản lý dự án để tạo động lực cho nhân viên, nói cách khác, không đốc thúc nhân viên lười một cách có hiệu quả.
Nhưng Bùi Khiêm suy nghĩ, Khâu Hồng chỉ làm không đủ nhiều, mà mình không làm gì cả mà!
Ta không những không đốc thúc nhân viên mà còn đốc thúc ngược, đuổi mấy chó tăng ca về nhà!
Dựa vào lý thuyết ta đã hoàn thành nhiệm vụ vượt mong đợi rồi, thế thì sao lại có hiệu quả ngược lại?
Rốt cuộc là ta có vấn đề hay là nhân viên của ta có vấn đề?
Thật sự khiến người ta muốn hói đầu…
Rõ ràng Khâu Hồng vô cùng oán giận kinh nghiệm thất bại của bản thân, lúc bắt đầu vẫn có thể giữ được thái độ thản nhiên, nhưng chẳng mấy chốc, giọng điệu của hắn đã biến đổi từ trần thuật một câu chuyện thành ôm hận.
Bùi Khiêm có thể nghe ra được cảm giác tức giận bừng bừng của Khâu Hồng.
Là một người chế tác game từng có dự án thành công, chắc chắn năng lực thiết kế game của Khâu Hồng không có vấn đề gì.
Đương nhiên, năng lực thiết kế game của hắn nổi bật ở năng lực thiết kế game nạp trong nước, năng lực thiết kế game kiểu khác không có.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Khâu Hồng cũng chưa từng nghĩ sẽ làm game kiểu khác, mục tiêu của hắn trước nay đều vô cùng rõ ràng, đó chính là làm game nạp, kiếm tiền.
Đương nhiên, khởi nghiệp thất bại cũng không liên quan đến năng lực thiết kế của hắn, chỉ có thể nói hắn chưa làm tốt công việc của ông chủ tốt.
Khâu Hồng nhấn mạnh vấn đề “quản lý dự án”, chính là vấn đề mấu chốt nhất khiến hắn khởi nghiệp thất bại, hắn rất muốn nói về điều này.
Khâu Hồng còn chia sẻ một loạt cách để mình tăng cường quản lý dự án với “Mã Dương”.
Ví dụ như cưỡng chế nhân viên vào làm tan ca đều quẹt thẻ, mỗi ngày đến sớm muộn để quản lý nhân viên, quyết định 10% điểm để khen thưởng lợi nhuận game.
Mấy cách này thật sự khiến tình hình công ty tốt đẹp hơn, hiệu suất tăng lên, nhưng vẫn không thể cứu cánh mệnh thất bại.
Bùi Khiêm nghe thấy hơi đau trứng.
Nghe ra đây thật sự là nhân tố thất bại.
Nhưng hình như không có tác dụng với mình…
Nhân viên của ta đã là một đám cuồng chiến rồi, ta đặc biệt tách thưởng lợi nhuận dự án, gắn với danh tiếng rồi, để khiến bọn họ đừng dụng tâm nghĩ cách kiếm tiền nữa.
Nếu thưởng cho nhân viên dựa vào lợi nhuận của game, thế chẳng phải nổ tung sao?
Quan trọng ở chỗ, Khâu Hồng nói nguyên nhân thất bại lại nhân viên lười biếng.
Mà vấn đề Bùi Khiêm xoắn xuýt là hắn đã nghĩ cách để khuyến khích nhân viên lười biếng rồi à bọn họ không chịu lười?
Sao đây?
Tuy biết đáp án chính xác, nhưng vốn dĩ không có cách nghĩ và bước giải đề có thể dùng!
Khâu Hồng càng nói càng cảm thán, càng nói càng dữ dội, Bùi Khiêm cũng không đành ngắt lời hắn.
Cuối cùng, đại khái là Khâu Hồng nói mệt rồi, dừng một chút uống ngụm cà phê.
Bùi Khiêm thăm dò: “Thế ta có thể mạo muội hỏi một câu không, ngươi biết quy định thế nào có thể khiến nhân viên lười biếng, trì trệ dự án không?”
Khâu Hồng sững sờ: “Ể? Chẳng phải lười biếng là chuyện trời sinh sao? Ngươi chẳng cần làm gì, bọn họ sẽ tự lười thôi.”
Bùi Khiêm: “…”
Không đúng, cái này không đúng với kinh nghiệm của ta.
Có một khoảng thời gian ta không quan tâm thật, một ngày ở công ty có hai ba tiếng, nhưng dự án game của ta vẫn chế tác ra như thường?
Bùi Khiêm lại hỏi: “Thế, nếu ta để tất cả nhân viên không quẹt thẻ, đồ ăn thức uống đầy đủ, nghiêm cấm tăng ca, thưởng dự án không liên quan gì đến lợi nhuận dự án, cũng chưa từng hỏi quá nhiều về nghiên cứu phát triển của dự án… mà game vẫn hoàn thành như thường, vẫn lãi, có khả năng này không?”
Biểu cảm trên mặt Khâu Hồng hết sức đặc sắc, đó là biểu cảm “ngươi đang đùa gì vậy”.
“Không thể nào!”
“Giám đốc Mã, nếu muốn nằm mơ giữa ban ngày, đề nghị mơ trúng sổ số, có tính khả năng hơn nhiều đấy.”
Bùi Khiêm vỗ tay, cảm thấy mình gặp phải tri âm rồi: “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy vậy! Nên không có khả năng mới đúng!”
“Nhưng theo ta biết, hình như bộ phận game công ty chúng ta… làm vậy đấy.”
Khâu Hồng không đáp ngay, mà khẽ lắc đầu, uống ngụm cà phê.
Sau đó giọng nói hắn thoáng vẻ cay đắng: “Giám đốc Mã, đó chỉ là biểu tượng ngươi thấy được mà thôi.”
“Thế nói rõ năng lực quản lý dự án của lãnh đạo bộ phận Game Đằng Đạt đã đạt đến mức thượng thừa, vượt khỏi cấp bậc ngươi có thể hiểu được, đạt đến hiệu quả phản tự nhiên.”
“Không phải ai cũng học được năng lực quản lý dự án thế này.”
“Giống như trong võ hiệp nào đó, vai chính nói không chiêu thắng có chiêu, nhưng nếu ngươi cũng quên tất cả chiêu thức sẽ bị đánh mặt sưng mũi bầm ngay.”
“Giám đốc Mã, nghe ta khuyên một câu, quên chuyện của bộ phận Game Đằng Đạt đi, năng lực thế này ngươi không học được.”
“Đương nhiên không phải ta nhằm vào ngươi, ta cũng không học nổi, trên đời này chẳng mấy ai học được.”
“Kỳ tai thương trường như tổng giám đốc Bùi, muôn nghìn người mới có một, kinh nghiệm của kiểu người này không thể tham khảo.”
Bùi Khiêm: “…”
Quên chuyện bộ phận Game Đằng Đạt?
Không được, bây giờ ta đang phải muốn giải quyết vấn đề của bộ phận game, sao ngươi có thể khuyên ta từ bỏ được?
Còn gì mà trở về nguyên trạng, gì mà cảnh giới vượt trội, ngươi nói cái gì vậy!