Bùi Khiêm cạn lời hết sức, đã nói rõ là chia sẻ kinh nghiệm thất bại rồi mà?
Sao lại biến thành giày xéo rồi!
Khâu Hồng nhìn đồng hồ: “À, đến giờ rồi.”
“Giám đốc Mã, nói chuyện với ngươi rất vui, lâu rồi ta chưa nói chuyện suôn sẻ với người khác thế này, u uất trong lòng quét sạch rồi!”
Bùi Khiêm: “…”
U uất trong lòng ngươi được quét sạch rồi sao?
Nhưng hình như u uất trong lòng ta hoàn toàn không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại còn nặng hơn…
Bùi Khiêm hỏi: “Vậy nên lần sau đến ngươi sẽ giảng yếu tố thất bại mới, đúng không?”
Khâu Hồng gật đầu: “Đương nhiên, ta lờ mờ cảm thấy, dường như giám đốc Mã có thể trở thành tri kỷ của ta, trên người chúng ta có đặc tính giống nhau.”
“Đặc tính gì…”
“Hình như có tham vọng như lại không thể thể hiện, có một mục tiêu nhưng không ai phối hợp!”
“Giám đốc Mã ngươi yên tâm, chắc chắn chúng ta sẽ vượt qua khó khăn!”
“Tóm lại, ta cứ biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe! Chúng ta cùng nhau tiến bộ!”
Có mục tiêu nhưng không ai phối hợp?
Ngươi nói rất đúng!
Bùi Khiêm im lặng suy nghĩ, tuy mục tiêu của mình Khâu Hồng khác nhau, nhưng đều đang cố gắng vùng ra từ trong vũng lầy thất bại, hướng đến ngày mai tươi đẹp!
Nói từ điểm này, hình như có thể trở thành tri kỷ thật?
Bùi Khiêm cũng không khỏi cảm thấy cảm động, nắm chặt tay Khâu Hồng giơ ra: “Được rồi, chúng ta cùng nhau cố gắng!”
……
Thứ ba, ngày 3 tháng 5.
Khoa học kỹ thuật Âu Đồ.
Kỳ nghỉ vừa qua, ngày đầu tiên nhân viên khoa học kỹ thuật Âu Đồ đi làm, chẳng mấy chốc đã bước vào trạng thái làm việc, bắt đầu làm việc chăm chỉ.
Thường Hữu đi qua khu làm việc vào văn phòng mình, ánh mắt tùy tiện lướt qua, xem xét trạng thái của nhân viên.
“Chẳng lẽ tinh thần Đằng Đạt ảnh hưởng rõ vậy?”
Thường Hữu hơi thắc mắc.
Hắn có thể cảm nhận được khoa học kỹ thuật Âu Đồ đang lẳng lặng thay đổi.
Khoa học kỹ thuật Âu Đồ chính thức thành lập từ tháng 11 năm ngoái, đến nay đã nửa năm.
Nhân viên cốt cán kể cả Thường Hữu đều đến từ khoa học kỹ thuật Hồng Trình, tổng giám đốc Bùi chưa từng nhúng tay vào nghiệp vụ thường ngày của công ty, giám đốc Lâm nhảy dù sang cũng không huơ tay múa chân chỉ đạo quản lý công ty.
Nên từ cách thức làm việc ban đầu của khoa học kỹ thuật Âu Đồ hoàn toàn giống bên khoa học kỹ thuật Hồng Trình.
Nhưng bây giờ, vẫn là mấy người này, hình như cách làm việc của mọi người không không ngừng chuyển thành cách làm việc của Đằng Đạt.
Biểu hiện rõ ràng nhất ở chỗ, thời gian làm việc của mọi người được rút ngắn, lượng công việc lại không đổi.
Ý là hiệu suất công việc tăng lên rồi!
Thường Hữu vẫn nhớ, lúc trước ở khoa học kỹ thuật Hồng Trình, hắn đi qua khu làm việc của nhân viên, luôn có thể nhìn ra được có người đang lười biếng.
Đương nhiên hắn sẽ không chỉ ra, dù sao lúc đó hắn cũng cảm thấy người ta không thể luôn ở trạng thái làm việc hiệu suất cao được, thỉnh thoảng lười biếng cũng là chuyện thường tình.
Mà bây giờ, hình như nhân viên đều hoàn thành công việc với hiệu suất cao, cực kỳ ít lười!
Hai trạng thái này có thể phân biệt bằng mắt thường.
Xem xét hôm nay, nếu ở khoa học kỹ thuật Hồng Trình, chắc chắn buổi sáng mọi người sẽ xử ký kế hoạch công việc tuần này, trả lời mail còn tồn đọng lại từ tuần trước, sau đó nghịch điện thoại, cả buổi sáng trôi qua như thế.
Nhưng bây giờ, mọi người xử lý kế hoạch làm việc, trả lời mail trong nửa tiếng, thời gian còn lại sẽ làm việc khác, cái này gấp hơn cái kia.
Quan trọng nhất là tổng giám đốc Bùi ít khi đến đây, mà cũng chưa từng yêu cầu mọi người học tinh thần Đằng Đạt?
Ảnh hưởng văn hoá một cách thầm lặng thế này, thẩm thấu vào thế nào, dấy lên hiệu quả “lẳng lặng gọt giũa”?
Thường Hữu càng suy nghĩ càng cảm thấy tổng giám đốc Bùi có mẹo quản lý dự án!
Trước kia Thường Hữu luôn muốn thăm dò, đưa ra mục tiêu, thì thoảng còn hỏi thúc.
Bây giờ vốn không cần, cả công ty đều dễ dàng chỉ huy, chỉ đâu đánh đó, mọi người phối hợp vô cùng ăn ý.
Cách quản lý dự án cực đỉnh như vậy, Thường Hữu cảm thấy mình rất thoải mái, vốn không cần lãng phí sức lực tranh cãi với nhân viên, có thể tập trung sức lực suy nghĩ hướng phát triển nghiệp vụ giai đoạn kế của công ty.
“Có thời gian phải học hỏi bậc thầy quản lý như tổng giám đốc Bùi một chút, rốt cuộc hắn làm ra được hiệu quả ‘lẳng lặng gọt giũa’ thế nào vậy, có phải có tư duy triết học riêng về quản lý dự án không?”
Sau khi bổ não xong về tổng giám đốc Bùi, Thường Hữu tiếp tục công việc tuần này.
Hôm nay hắn phải giải câu đố tổng giám đốc Bùi để lại.
Trước đó tổng giám đốc Bùi sắp xếp công việc cho khoa học kỹ thuật OTTO, đưa qua quy tắc của tương lai: Không cần làm điện thoại mới nữa, kéo dài thời gian đến tầm mười tháng, thành lập một phòng nghiên cứu phần mềm, làm một app dùng được, hoàn thiện hệ thống điện thoại, tối ưu hóa hình ảnh.
Thường Hữu đã giải được điểm này rồi.
Sau khi hắn nghiêm túc suy nghĩ một phen, cảm thấy sách lược này của tổng giám đốc Bùi vô cùng chuẩn xác!
Điện thoại OTTO E1 là một điện thoại cao cấp giá rất cao, nhưng đồng thời cũng là điện thoại đầy khuyết điểm.
Nếu nghiên cứu phát triển điện thoại mới ngay sẽ khiến khách hàng đã mua điện thoại E1 nghĩ sao đây?
Ta xem điện thoại này là bảo bối, ngươi lại xem ta là rau hẹ?
Chiến lược định giá của OTTO là không bao giờ giảm giá, nhưng nếu điện thoại mới được tung ra dày đặc, thế thì khách hàng điện thoại cũ để đâu?
Tuy sẽ cung cấp dịch vụ đổi cũ lấy mới, nhưng hành vi ra điện thoại mới thường xuyên thế này ắt vẫn làm giảm giá trị thương hiệu chẳng dễ dàng gì mới tạo ra được.
Nên tổng giám đốc Bùi dùng một năm để làm phần mềm, bao gồm hệ thống làm việc, thuật toán hình ảnh, các app thường dùng, chí ít cũng có hai ba hàm nghĩa.
Hoàn thành cam kết với người tiêu dùng.
Kéo dài chu kỳ công bố điện thoại mới lên một năm, đảm bảo đến lúc đó có thể hoàn thiện kỹ thuật hơn, khiến điện thoại kế có nhiều ưu điểm hơn, đồng thời bảo đảm giá trị của điện thoại E1 tốt hơn.