Bởi vì người dân địa phương Kinh Châu đều sâu sắc cảm nhận được sự phát triển nhanh chóng cũng dần thâm nhập vào các ngành công nghiệp của Đằng Đạt tại Kinh Châu.
Những tin đồn về Đằng Đạt được truyền tai nhau ở bên ngoài càng ngày càng trở nên khó tin.
Có người nói rằng, mức lương của Đằng Đạt cực kỳ cao, ít nhất phải gấp đôi so với những công ty khác;
Có người nói rằng, phúc lợi và đãi ngộ của Đằng Đạt cực kỳ tốt, các loại phí hoàn trả, trợ cấp, tiền thưởng mà ngươi có thể nghĩ đến Đằng Đạt đều có, ngay cả những thứ mà ngươi không thể nghĩ đến Đằng Đạt cũng có.
Còn có người nói rằng, Đằng Đạt trước giờ không tăng cao, thậm chí nhân viên sẽ còn cảm thấy xấu hổ vì phải tăng ca;
Còn có câu nói phóng đại hơn nữa là, mỗi một người bước chân vào Đằng Đạt, bất kể là năng lực trước đây của bọn họ có tầm thường đến đâu, đều có thể thay da đổi thịt trong một thời gian rất ngắn…
Đương nhiên, bên ngoài vẫn luôn hoài nghi về những tin đồn này.
Chính những tin đồn này khiến cho tình hình thực tế của Đằng Đạt trở nên khó bề phân biệt, bởi vì chúng quá vô lý, bởi vậy không ai biết rõ lời nào là thật, lời nào là giả.
Chỉ là mức độ khát vọng được vào Đằng Đạt càng ngày càng trở nên mãnh liệt.
Thậm chí ngày một nhiều người sẵn sàng chạy từ các thành phố khác tới đây chỉ vì muốn kiếm được một vị trí tốt trong Đằng Đạt.
Ngô Bân hiểu rất rõ những những tin đồn này đều là thật.
Chẳng qua chúng đi ngược lại với nhận thức thông thường của mọi người, cho nên ai nấy đều không dám tin mà thôi.
Khi tập đoàn Đằng Đạt ngày một trở nên phổ biến, hầu hết các nhân viên Đằng Đạt đều đã quen với việc miệng kín như bưng về thân phận thực sự của tổng giám đốc Bùi cũng như phúc lợi đãi ngộ của Đằng Đạt.
Tổng giám đốc Bùi khiêm tốn như vậy, đương nhiên tập thể công nhân viên sẽ phải càng khiêm tốn hơn.
Ai dám mặt dày tranh công với tổng giám đốc Bùi đây?
Đằng Đạt có thể phát triển nhanh như vậy, tổng giám đốc Bùi ít nhất cũng phải cống hiến vào trong đó đến bảy mươi phần trăm, những người còn lại là ba mươi phần trăm.
Từng nhóm người với bối cảnh không giống nhau, tính cách không giống nhau đều đang nỗ lực để vượt qua kỳ thi tuyển dụng của Đằng Đạt, sau đó được tiếp nhận đào tạo tinh thần Đằng Đạt chung, dần hòa mình vào không khí văn hóa doanh nghiệp ở nơi đây, trở thành một thành viên của Đằng Đạt.
Ngô Tân cũng giống như vậy.
Không thể không nói, đây chính là trải nghiệm vô cùng đặc sắc trong cuộc đời hắn.
Nhìn vào đám đông náo nhiệt, Ngô Tân đột nhiên vô thức đặt ra một vấn đề, đó là Đằng Đạt đã thay đổi cả thành phố này, hơn nữa còn tiến hành không ngừng nghỉ và âm thầm.
Sự thay đổi này là sự thay đổi về cả vật chất và tinh thần.
Trên phương diện vật chất, Đằng Đạt không ngừng tuyển dụng nhân viên, trả cho họ một mức lương hậu hĩnh, vừa giải quyết vấn đề việc làm đồng thời cũng vừa giúp những nhân viên nhận được mức lương kia bắt đầu có một cuộc sống mới được đảm bảo, kích thích sự phát triển của các ngành công nghiệp khác cũng như mức độ kinh tế tổng thể của cả Kinh Châu.
Mà tập đoàn Đằng Đạt cũng đang không ngừng tiến quân vào các ngành công nghiệp thực thể, từ quán cà phê Internet, Takeaway cho đến Fitness gần đầy, liên tục thay đổi đời sống vật chất của con người.
Một doanh nghiệp như vậy có tác dụng thúc đẩy rõ ràng đối với một thành phố.
Đối với công nhân viên mà nói, bồi dưỡng cho bọn họ thói quen nghiêm túc làm việc, hưởng thụ cuộc sống, giúp bọn họ giải tỏa căng thẳng và mệt mỏi, phá vỡ vòng luẩn quẩn ác tính tại chốn công sở;
Đối với người tiêu dùng mà nói, Đằng Đạt cho bọn họ thấy lối sống lành mạnh hơn thông qua cà phê Internet, Takeaway, Fitness… đồng thời đây cũng là một loại dẫn dắt lành tính.
Ngô Tân đột ngột quay quay đầu lại, chợt nhận ra sức ảnh hưởng của tập đoàn Đằng Đạt đã sâu rộng đến vậy.
Hắn như thể hiểu ra được mục tiêu cuối cùng của tổng giám đốc Bùi.
Tuy nhiên xét từ tình hình hiện tại, mục tiêu này vẫn còn quá xa vời.
Sức ảnh hưởng của tập đoàn Đằng Đạt hiện tại chỉ tập trung tại Kinh Châu, mặc dù cũng đã mở rộng sang các thành phố khác như Lâm Thành, thế nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn hạn chế.
Ngô Tân suy đoán, chắc hẳn tổng giám đốc Bùi đang lấy Kinh Châu làm nơi thử nghiệm, nỗ lực xây dựng một vòng sinh thái khép kín tại Kinh Châu.
Nếu như là những doanh nhân khác, bọn họ chắc chắn sẽ lựa chọn chính thức mở rộng chi nhánh quán cà phê Internet Netfish khắp toàn quốc, sau đó nhân cơ hội thu hút vốn đầu tư, chẳng mấy chốc sẽ đạt đến ngưỡng tự do tài chính, bắt đầu hưởng thụ cuộc sống.
Thế nhưng tổng giám đốc Bùi lại không hề có dự định như vậy.
Hiển nhiên, hắn không coi trọng tiền, mục tiêu của hắn càng xa hơn, cũng càng gian nan hơn.
“Bởi vậy, với tư cách là một thành viên của bộ phận nhân sự, ngoại trừ hoàn thành những công việc hàng ngày ra, chúng ta cũng nên gánh vác sứ mẹnh của tinh thần Đằng Đạt, giúp cho tinh thần này được lan tỏa rộng rãi, không chỉ giữa nhân viên trong Đằng Đạt, mà còn với tất cả mọi người trong xã hội!”
“Để mục tiêu to lớn của tổng giám đốc Bùi có thể nhanh chóng được thực hiện!”
Đây là lần đầu tiên Ngô Tân đột nhiên cảm nhận được rõ ràng trách nhiệm của bản thân với xã hội.
Trước đó, hắn chỉ là một HR bình thường, chạy vạy khắp nơi, tìm người, sa thải nhân viên, ép lương… để hoàn thành nhiệm vụ mà ông chủ giao cho.
Vì kế sinh nhai, trong đầu hắn chỉ có thể nghĩ đến cách làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ và yêu cầu của cấp trên, làm thế nào để nuôi sống gia đình.
Còn về trách nhiệm với xã hội? Đó là một điều gì đó quá hão huyền.
Thế nhưng giờ đây, sau khi gia nhập Đằng Đạt, Ngô Tân đã không còn phải lo lắng về vấn đề cơm áo gạo tiền, công việc thuận lợi, đương nhiên sẽ có thời gian và sức lực đi theo đuổi giá trị hiện thực của bản thân, đi làm những việc thực sự có ý nghĩa.