Lương Cừ vừa ra khỏi thư viện liền nhìn thấy Lý Lập Ba đang chờ ở cửa, hắn nhìn trái phải, thấy xung quanh không còn người nào khác, hiển nhiên là đang đợi hắn.
"Sao ngươi lại tới đây?"
Lý Lập Ba đang ngồi xổm ở lề đường nghe thấy tiếng liền ngẩng đẩu lên, phun nhánh cỏ đang ngậm trong miệng ra, oán giận nói:
"Cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi, ta hỏi Hướng suy huynh, huynh ấy nói cuối giờ Thân là ngươi sẽ tan học, cho nên ta đến đây trước một khắc để chờ ngươi, kết quả là chờ nửa ngày cũng chưa thấy ngươi đâu.
Ta liền tới hỏi lão nhân ở cửa, lão nhân nói ngươi còn chưa ra, ta ngại không muốn đi vào quấy rầy những hạt giống đang đọc sách kia, cho nên ngồi ở đây chờ hơn một canh giờ liền, ngươi có phải dụ dỗ thiên kim tiểu thư nhà nào ở trong đấy không hả?"
"Thật ra ta cũng muốn lắm, nhưng ở cùng phòng học với ta toàn là mấy đứa nhỏ thôi."
"Vậy ngươi ở bên trong đấy làm gì?"
"Có chút việc nên phải ở lại thêm một lúc, ngươi ăn cơm chưa, nếu chưa thì ta mời ngươi, vừa lúc hai chúng ta cùng đi ăn."
"Thế còn được"
Lý Lập Ba vui vẻ ra mặt, hai người cùng đi tới cửa hàng rồi gọi đồ ăn.
"Sao ta có cảm giác ngươi không quá giống trước đây nhỉ?"
"Không giống chỗ nào?"
"Không đen như trước nữa, hình như còn cao lên"
"Cơ thể ta vốn vẫn đang trong độ tuổi trưởng thành mà, mấy ngày nay ta còn chưa ra ngoài đánh cá đấy, nói mau, ngươi tìm ta có việc gì"
"He, suýt chút nữa là quên mất". Lý Lập Ba móc một xấp giấy từ trong ngực ra, đặt lên bàn:
"Hôm nay Trần lý lão phái người tới Võ quán tìm ngươi, bảo là trưa ngày mai phải làm lễ hiến tế Hà Thần, ngươi là Chủ Tế, phải đọc tế văn trước mặt mọi người, để ngươi đọc trước vài lần cho thuận miệng, còn cả quy trình cũng viết cả trên giấy rồi, ý muốn để ngươi làm quen một chút.
Kết quả là hắn không tìm thấy ngươi đâu, chỉ có thể phái người tới Võ quán, đúng lúc ta biết hôm nay ngươi ở thư viện, người kia liền nhờ ta giao tế văn cho ngươi"
"Được rồi, ta nhớ kỹ rồi, tiện đây ta cũng có một việc muốn phiền đến ngươi, ngươi tới Võ quán, giúp ta chuyển cái rương gỗ lớn trong phòng lại đây nhé"
"Rương gỗ sao? Được, để ta trở về nhìn xem, rồi mang lại đây cho ngươi"
Lương Cừ nhận lấy trang giấy, gấp gọn lại rồi nhét vào trong ngực.
Hắn không quên trước đó Trần Triệu An nói muốn để hắn làm Chủ Tế cho buổi hiến tế Hà Thần, đây là một cơ hội tuyệt vời để lộ mặt.
Tế văn không phải là tiếng thông dụng, là tổ hợp của nhiều từ lạ mà ngày thường căn bản sẽ không nói tới, vô cùng khó đọc, phải đọc trước mấy lần mới được, đến lúc ấy còn phải ăn mặc trang trọng một chút.
Nguyên bộ quần áo, áo khoác, vân ngoa mà các sư huynh sư tỉ tặng cho kia, hắn vẫn tiếc không dám mặc, cũng không dám để ở trong nhà sợ bị người ta trộm mất, nay rốt cuộc cũng có chỗ dụng võ rồi.
Ăn cơm xong, Lý Lập Ba trở về tìm rương gỗ rồi mang tới cho Lương Cừ, sau liền vội vàng trở về luyện võ.
Cơ hội khó có được, hắn và Trần Kiệt Xương ngày nào cũng luyện tập như phát điên mỗi ngày, chưa từng trở về thị trấn Nghĩa Hưng.
Nếu không phải ngày mai tổ chức hiến tế Hà Thân không thể không trở về, chỉ sợ trong vòng ba tháng này, bọn họ cũng sẽ không xuất hiện ở thị trấn Nghĩa Hưng.
Độ chăm chỉ phải lớn hơn Lương Cừ ba phần, dù sao hắn không chỉ phải chèo thuyền ra khơi mà còn phải đọc sách, nhất tâm đa dụng, có đôi khi còn phải ngủ nướng một giấc, chơi đùa với ba thú.
Hổ thẹn, hổ thẹn quá, về sau không thể lại lười biếng như vậy nữa.
Mang theo rương gỗ đến bến thuyền ở trấn Bình Dương, hắn vỗ lên trên mặt nước, một đầu cự thú dần trồi lên trên.
Thân hình đen nhánh thon dài nửa ẩn nửa hiện trong màn đêm, lớp vảy rậm rạp lóe lên ánh sáng nhạt, dòng nước vỗ lên trên lớp vảy rồi vỡ tan ra, theo khe hở của những chiếc vảy chảy xuôi xuống dưới, hóa thành những dòng nước thật nhỏ tụ hội vào bên trong sông nước.
Hình thể của Không Thể Động giờ đã dài đến 3 mét 5, dù cho không tăng trưởng nữa thì cũng đủ để xưng là cự thú rồi.
Nhét quần áo cùng với tế văn vào trong khoang thuyền, Lương Cừ chỉ mặc mỗi tiết khố, nhảy vào trong nước, Không Thể Động hộ tống ở bên cạnh, cùng bơi về phía Nheo Béo.
Trên đường, Không Thể Động uốn lượn thân mình hai bên trái phải Lương Cừ để tranh công, chỉ vì lần này phát hiện ra Bảo Thực không phải là Nheo Béo mà chính là Không Thể Động!
Khi Không Thể Động ở dưới nước đào động, ngẫu nhiên phát hiện ra một địa hình đặc thù, che giấu cực kỳ cẩn thận, sau khi vào trong lại phát hiện ra có động thiên khác, nếu không phải nhờ cơ duyên trùng hợp, người bình thường căn bản không tìm thấy được.