Dòng nước phun trào, đè nén rồi dâng lên.
Lương Cừ 'đứng' loạng choạng ở trên mặt nước.
Nói đứng không chính xác lắm, hắn không phải dùng lòng bàn chân dẫm lên nước, đi trên mặt nước mà là dòng nước sau khi chạm tới phần đùi hắn mới không tiếp tục dâng lên nữa, toàn bộ nửa người trên của hắn nổi trên mặt nước.
Dù vậy cũng đã đủ khiến cho Lương Cừ cảm thấy vui sướng.
Trạch linh còn chưa tiến cấp đã có thể cưỡi nước đạp sóng một cách thô sơ.
Hắn không ngừng khống chế dòng nước, điều chỉnh phương hướng từng chút một, chẳng mấy chốc đã có thể ổn định trên mặt nước, bắt đầu di chuyển về hai bên trái phải cùng trước sau.
Gió sông mênh mông cuồn cuộn. quần áo dán sát vào người Lương Cừ, quả thật có chút khí thế cuồn cuộn, vạn dặm hùng vĩ.
"Wu hu! Cất cánh nào!"
Lương Cừ giang rộng hai tay, tự do tự tại trượt tới trượt lui.
Chơi thật vui, chẳng khác gì lướt sóng mà không cần ván trượt.
Lương Cừ chưa từng được bay nhưng hắn cảm giác hiện giờ chẳng khác mấy so với bay trên trời, chẳng phải đều tha hồ di chuyển mà không bị trói buộc sao. Ngoại trừ việc phải khống chế dòng nước, đè nén lại làm tiêu hao khá nhiều thể lực ra thì không còn vấn đề nào cả.
Năng lực ở dưới nước của hắn càng ngày càng mạnh, có được Phục Ba Thương càng làm cho chiến lực của hắn tăng lên nhiều, hơn nữa, kỹ năng Thủy hành có tính cơ động, nếu gặp phải Tinh quái cũng không cần sợ hại, đánh không lại còn có thể trốn đi.
Chỉ còn thiếu ít điểm Tinh hoa Thủy Trạch nữa là hai thú có thể tiến hóa, đến lúc ấy là có thể tới vùng nước sâu hơn thám hiểu một phen, thứ tốt ở nơi đó mới thực sự nhiều.
Di chỉ chiến trường cổ, thuyền đắm, các loại Bảo Thực, Bảo Ngư, khoáng vật, nhất định đều có giá trị không nhỏ.
Ấy mới là khởi đầu của cuộc thám hiểm dưới nước chân chính, vùng nước cạn trước mắt này chỉ là chơi chơi thôi.
Phốc.
Một con cá trắm cỏ nặng mười mấy cân đột nhiên nhảy ra từ trong nước, hung hăng đập mạnh vào bụng Lương Cừ.
Lương Cừ kêu lên một tiếng, ôm bụng ngã vào trong nước.
Mẹ nó, cái quỷ gì vậy, sao đột nhiên lại có cá trắm cỏ bay ra.
Cá trắm cỏ nhìn tương tự như ngư lôi, nghe ngư dân kể rằng cá trắm cỏ nặng 20 cân có thể đâm gãy xương sườn người ta.
Lương Cừ cũng không bị thương, chính là nó đột nhiên xuất hiện nên không kịp phòng ngừa bị đụng vào phần bụng, cũng giống chịu một quyền vậy, đau xốc hông.
Lương Cừ không bị thương, chỉ là không hề chuẩn bị gì đã bị đâm vào phần bụng, như thể bị người ta đấm một quyền, suýt nữa tắt thở.
Hắn một lần nữa nổi lên mặt nước, đang muốn bắt lấy con cá trắm cỏ kia thì lại phát hiện ra đối phương đã chạy mất tăm.
Con mẹ nó, chạy nhanh thật đấy.
Sau khi được dòng sông chiếu cố, phạm vi cảm nhận thô sơ của Lương Cừ đã mở rộng đến 20 mét, phạm vi cảm nhận chi tiết cũng lên đến 10 mét, hắn ngã xuống mới có 3 – 4 giây mà con cá trắm cỏ kia đã chạy mất rồi.
Đáng ghét!
Lương Cừ xoa bụng, chán nản quay về thuyền, thấy không bắt nổi nên chỉ đành bất đắc dĩ từ bỏ, hắn chèo thuyền về lại bến thuyền.
Nghiêm túc mà nói thì hắn cũng không tính là lừa dối sư huynh, hắn quả thực muốn về xem Trần Triệu An bảo xây nhà là như thế nào, đến cùng là cái dạng gì.
Trên bến thuyền.
Lâm Tùng Bảo dựa lưng vào ghế, híp mắt nhàm chán phơi nắng, xua tan cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông.
Chiều nào cũng là khoảng thời gian ít bận rộn nhất, nhàn nhã nhất trong ngày, ngư dân hoặc là chèo thuyền ra khơi chưa về hoặc là tối đến mới ra khơi, giờ còn đang ngủ nướng.
"Tùng Bảo!"
Một tiếng gọi đã đánh thức Lâm Tùng Bảo khỏi cơn buồn ngủ, hắn ngồi dậy, từ xa đã nhìn thấy Lương Cừ đang chèo thuyền đến.
"Thuỷ ca?! Ngươi đi đánh cá à?"
"Không, vừa quay về từ Võ quán, Sơn quỷ làm loạn khiến ta không dám đi đường bộ nữa."
Lương Cừ neo thuyền vào bờ, thu dọn đồ đạc, cõng hộp gỗ đựng trường thương bước lên bờ.
Từ khi việc hắn trở thành đệ tử của Dương Sư được truyền ra ngoài, thuyền hắn neo ở bến không còn cần phải nộp phí neo đậu nữa.
Chờ hôm nào tới bến tàu ở trấn Bình Dương thử vận may xem, nói không chừng một ngày có thể tiết kiệm được bốn văn tiền.
"Hai ngày này không xảy ra chuyện gì đấy chứ?"
"Có thể có chuyện gì được, có hai vị Võ Giả, một vị đột phá ba ải, một vị đột phá hai ải, cõng theo cung tên, vác theo đao, buổi sáng sau hôm ngươi rời đi đã tới đây, được sắp xếp ở trạch viện trong thôn."