Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 158 - Chương 158: Kẻ Chết Thay Hiện Thân, Trốn Chạy Suốt Đêm (1)

Chương 158: Kẻ chết thay hiện thân, trốn chạy suốt đêm (1) Chương 158: Kẻ chết thay hiện thân, trốn chạy suốt đêm (1)

Lương Cừ biết nhà đất vẫn còn, liếc mắt một cái là đã thấy nó nằm ở phía bên trong chỗ dàn giáo ở nhà chính, tựa như là phòng trong phòng.

Hắn không phải quá để ý, trong đó cũng không có thứ gì tốt, chỉ có một chiếc giường và vài cái áo vải thô.

Thứ đáng giá duy nhất có lẽ chính là cặp sừng của Bảo Ngư dùng để làm thuốc nằm dưới lu gạo, đợi lát nữa vào đó lấy đi là có thể để thợ thử công dỡ bỏ căn nhà xuống.

Nhưng hắn không ngờ rằng các hương thân sẽ mang gạo và mì tới, cũng không biết phải dùng như thế nào, hắn lại không nấu ăn ở nhà.

"Thế nào, Lương gia nhìn xem, ta xây dựng dựa theo Nhị tiến viện, phía hai bên nhà chính còn có hai sương phòng.

Bốn mảnh đất trống được ngăn cách bởi ngã tư kia, ta không định lát gạch đá mà để nguyên đất đỏ như vậy, rồi trồng bốn cái cây ở đó.

Thông thường trước cửa sẽ trồng hai cây táo, hai cây bên trong trồng ngân hạnh hoặc cây hồng, cây lựu, mùa hè có thể ở trong sân hóng mát, đương nhiên, trồng loại cây gì đều do Lương gia ngài quyết định"

"Phúc thúc đừng gọi ta là Lương gia nữa, ngài lớn tuổi hơn ta nhiều, sao có thể gọi như vậy được, cứ như trước đây, gọi ta A Thủy là được."

Người thợ thủ công dẫn đầu ở trước mắt này Lương Cừ có quen, tên là Lưu Toàn Phúc, hơn 50 tuổi, tay nghề làm mộc đỉnh cao, cũng là một nhân vật nổi danh ở trấn trên, viện tử của mấy hương lão đều do hắn xây.

Người như vậy, sao hắn dám để đối phương gọi hắn là Lương gia được chứ, không thích hợp.

Có thể thấy việc xảy ra ở buổi hiến tế Hà Thần có ảnh hưởng lớn đến mức nào đối với hương dân.

Ban đầu, khi nghe tin hắn được thu nhận làm đệ tử của Dương Sư, các hương thân đa số là kính nể hắn, nhưng giờ lại biến thành kính sợ hắn, một vài lão nhân còn không dám tùy tiện gọi nhũ danh của hắn.

Lưu Toàn Phúc đương nhiên cũng không dám, từ chối một hồi, nhưng dưới sự kiên trì của Lương Cừ, hắn chỉ có thể sửa lại cách gọi.

Lương Cừ trở lại phòng cũ, lấy đi cặp sừng Bảo Ngư ở dưới lu gạo, để gạo và mì vào trong lu, cùng với một vài thứ đồ thượng vàng hạ cám, chuẩn bị để tạm ở nhà Trần thúc, còn phòng cũ này trực tiếp dỡ đi là được.

Trần Triệu An được người ta thông báo, lúc này cũng nghe tin mà tới.

Lương Cừ nhảy xuống từ trên nóc nhà, lên tiếng chào hỏi:

"Trần lão"

"Ngươi thấy viện tử này thế nào?"

"Xây quá tốt rồi, nhận nó làm ta thấy hổ thẹn quá, chắc cũng phải mất vài tháng nhỉ?"

"Aiz, ngươi đã cứu mạng mọi người mà, rồi còn thay chúng ta mời Võ Sư đến hỗ trợ, bỏ ra vài ngày để xây nhà thì có gì mà không nguyện ý chứ, đợi hôm khác ta sẽ để mấy đứa cháu của ta đều tới!

Còn nữa, ta nghe nói ngươi trở lại, trước đó nói phải cho ngươi bạc cho nên ta đã sai người nhanh chóng lấy tới đây cho ngươi rồi, Đồng Dân"

Trần Đồng Dân đi theo ngay bên cạnh Trần Triệu An lấy ra một túi tiền lớn, lại bị Lương Cừ ngăn lại.

Trần Đồng Dân theo bản năng giãy giụa một chút, nhưng không động đậy nổi, ngược lại khiến cho bản thân mình phải lùi về phía sau một bước.

"Trần lão, ta vốn không muốn để mọi người giúp ta xây dựng một viện tử lớn đến vậy, chỗ gỗ này, chỗ đá này đều tốn không ít tiền đúng không? Chỗ tiền này là ai bỏ ra?"

"Là nhóm hương lão chúng ta mỗi người bỏ ra một ít, còn có Tiết đại nhân ở trấn trên cùng với Lâm Đệ của Trại cá, nghe nói lúc sau còn mang không ít thứ tới nữa"

Lương Cừ trầm mặc một lát rồi gật đầu nói:

"Tiền kia tạm thời không cần đưa cho ta, để lại cho mọi người coi như tiền công, bao thêm hai bữa nữa, phải là ăn cơm đấy, trước cứ dùng gạo và mì do hương thân đưa tới cho ta đi, thêm vào đó một ngày 10 văn tiền, trong nhà có người già thì một ngày 15 văn.

Tiền cũng không nhiều lắm, coi như một phần tâm ý của ta, chờ khi nào nhà được xây xong, nếu như còn thừa thì trả lại cho ta sau"

Mấy nam nhân đang chuyển gỗ trong phòng nghe thấy vậy liền không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng.

Còn có gạo ăn nữa sao?

Lương Cừ nói chuyện với hương lão, bọn họ tất nhiên không dám xen mồm vào, chỉ dám hy vọng ở trong lòng.

Trần Đồng Dân xích lại gần rồi hạ giọng:

"Không thể làm như vậy được, nhận tiền công theo ngày, không khéo bọn họ càng lười biếng kéo dài thời gian"

Lương Cừ cười nói:

"Nếu như vậy phiền Dân ca giúp ta trông coi được không?"

"A... Cái này..."

Bình Luận (0)
Comment