Trần Triệu An cũng vui lòng nếu cháu trai mình có thể giao lưu nhiều hơn với Lương Cừ, lên tiếng thúc giục:
"Ngươi nếu đã kiên trì, vậy Đồng Dân, con giúp đỡ một tay đi, ngày đông giá rét con cũng không có việc gì đúng không?"
Trần Đồng Dân chỉ đành phải đáp ứng.
Giờ địa vị của Lương Cừ ở thị trấn Nghĩa Hưng vô cùng đặc biệt, hoàn toàn có thể coi là sánh ngang với các hương lão, đặt ở phạm vi ngàn dặm xung quanh cũng là vô cùng hiếm thấy.
Trước buối hiến tế Hà Thần, địa vị của Lương Cừ cao hơn hương dân nhưng vẫn không thể sánh bằng các hương lão.
Không liên quan tới địa vị, thân phận, thực lực mà chỉ có một nguyên nhân – Đạo nghĩa.
Lão nhân, đặc biệt là lão nhân có bối cảnh và thực lực, đương nhiên chiếm giữ phần đạo nghĩa cao hơn.
Quốc Quân hàng năm đều phải đến học đường mở tiệc chiêu đãi các lão tiên sinh, cũng tự mình gắp thịt, chấm tương gắp cho lão nhân, để tỏ lòng kính trọng.
Trừ phi Lương Cừ cường đại đến mức có thể lật đổ toàn bộ Vương triều Đại Thuận hoặc đi làm dã nhân, bằng không chỉ có thể tuân theo quy tắc cơ bản của xã hội này.
Hành vi này cũng có mặt tốt và mặt xấu.
Mặt tốt rất hiển nhiên, Lương Cừ được thu nhận làm đệ tử chính là minh chứng, một thân trang bị chiến đấu vượt cấp đều là kết quả của hành vi này.
Mặt xấu cũng rõ ràng, các hương lão nếu muốn đàn áp, chỉ cần mở miệng nói hắn đạo đức không tốt là được, quá đơn giản.
Nhưng sau buổi hiến tế Hà Thần, Lương Cừ có ơn cứu mạng đối với tất cả mọi người, trong nháy mắt cũng trở thành bậc bề trên.
Nhóm hương lão nếu muốn vô cớ vu cáo hãm hại hắn, cũng phải cân nhắc xem đến tột cùng ai đủ tư cách hơn!
Quá sung sướng!
Làm việc thế này cũng có chỗ lợi.
Cái khác không nói, ngày sau nếu như có sơn phỉ tấn công, Lương Cừ tụ tập dân chúng hô lên một tiếng, nhóm hương dân tuyệt đối đều sẽ nghe lời hắn.
Hoặc giống như hôm nay, dù một phần tiền công cũng không có, nhưng vẫn có rất nhiều người nguyện ý tới giúp hắn xây nhà.
Nhanh chóng xem xong nhà cửa, Lương Cừ liền rời đi trong tiếng khen ngợi của mọi người, chèo thuyền trở lại trấn Bình Dương.
Hắn rời đi đã hai canh giờ, không biết hai vị sư huynh có tìm thêm được manh mối gì không.
Hắn cần nhanh chóng tới tham gia, nói không chừng lại giống như soát núi hàng ma, gì cũng chưa làm mà đã vững vàng kiếm được chỗ hời. ...
Triệu phủ.
"Thượng sứ, không tốt rồi, đại sự không xong rồi, hang ổ nuôi Sơn quỷ ở trấn Bình Dương đã bị người ta dẹp sạch! Phải làm sao bây giờ"
Triệu lão gia bên ngoài phong quang vô hạn, có tin đồn là yêu thích nam nhân nay xông thẳng vào phòng, vừa lăn vừa bò tới ôm lấy đùi nam nhân bên trong phòng.
Triệu Hồng Viễn năm nay 60 tuổi, nhưng dáng người cực béo, ngược lại nhìn không ra nếp nhăn nào, sắc mặt hồng nhuận như trẻ mới sinh, giờ phút này, hắn đang khóc lóc kể lể với một vị nam nhân mặc áo đen.
"Làm gì thế, làm gì thế hả, nước mũi của ngươi, nước mũi!". Hoàng Trạch Quân tỏ ra ghét bỏ, liên tục lui về phía sau, môt cước đá văng Triệu Hồng Viễn ra, lên tiếng hỏi:
"Cái gì mà hang ổ bị dọn sạch, ngươi nói rõ ràng ra! Hơn 60 tuổi rồi, sao chẳng trầm ổn tí nào thế hả!?"
Triệu Hồng Viễn thút thít, ngắt quãng kể chuyện đệ tử của Võ quán Dương thị tấn công Pháp Hoa Tự, giết sạch hơn trăm con Sơn quỷ.
Hoàng Trạch Quân kinh hãi đến mức trợn mắt há mồm:
"Sắp hái quả rồi mà ngươi lại gây ra cơ sự này sao?"
"Ta cũng không ngờ tới". Triệu Hồng Viễn lộ vẻ nôn nóng:
"Vậy nên mới mời thượng sứ tới, chi bằng chúng ta bắt đầu trước được không?"
Bị Triệu Hồng Viễn ảnh hưởng, Hoàng Trạch Quân cũng vô cùng sốt ruột.
"Cái này sai khác với thời gian định ra lúc trước"
"Càng kéo dài lâu, hang ổ nuôi Sơn quỷ bị đào đi ngày càng nhiều, đến lúc ấy còn có thể lấy đủ phôi thai mà luyện chế đan dược được nữa sao?"
Trong lòng Hoàng Trạch Quân vô cùng sốt ruột, thêm vào đó Triệu Hồng Viễn ở bên cạnh không ngừng xúi giục, cảm thấy nóng nảy chột dạ, ma xui quỷ khiến thế nào lại đáp ứng hắn.
Triệu Hồng Viễn vui mừng trong lòng, nhưng ngoài mặt lại than thở khóc lóc:
"Đều do ta không xử lý tốt, gây ra đại họa, trì hoãn đại sự trong Giáo"
"Việc đã đến nước này, có trách tội ai cũng vô dụng, ngươi vì bản Giáo mà vất vả làm việc nhiều năm như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao, ít nhất cũng đã lên kế hoạch hết cả, sớm thêm hai ngày cũng không có ảnh hưởng gì lớn."
"Hiện tại thân thể già nua này của ta đã không còn tác dụng gì nữa, có ngài ở đây rồi, mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi, ta thật sự muốn được sớm ngày chiêm ngưỡng thần tư của Lão Mẫu, ngày đêm hầu hạ, liệu có thể..."
"Được rồi, ta đã biết sự thành kính của ngươi, đợi lát nữa ta sẽ sắp xếp thuyền để ngươi sớm ngày trở về bản Giáo"