Hoàng Trạch Quân quả nhiên đáp ứng, tuy nhiên cái gì mà đại bản doanh kia, Triệu Hồng Viễn tất nhiên sẽ không đi.
Cứt chó, một khi đi là không trở về được nữa, phải làm chó hoang suốt đời sao.
Hắn đã sớm tạo mối quan hệ, ngồi thuyền rẽ sang hướng Hoàng Châu!
Hoàng Châu cách xa vùng sông nước Giang Hoài, lại ở Trung Nguyên, chỉ là một giáo phái đang cố kéo dài hơi tàn như Quỷ Mẫu Giáo căn bản không làm được gì.
Mặc dù còn rất nhiều cửa hàng không kịp xử lý, nhưng với hai viên Thai Châu Đan cảnh giới Bôn Mã, bốn tờ ngân phiếu ngàn lượng đã đủ để hắn Đông Sơn tái khởi!
May là người của Quỷ Mẫu Giáo cũng ngu ngốc!
Võ Giả cảnh giới Thú Hổ có thể sống tới 120 tuổi, cảnh giới Trăn Tưởng còn cao hơn nữa, nhưng hiện tại đã cách thời điểm Đại Càn bị hủy diệt 60 năm.
Thế hệ trước còn dễ nói, mấy lão bất tử quả thật có thể còn sống, nhưng thế hệ ở giữa đã sớm chết hết rồi, những lão tướng đạt đến cảnh giới Trăn Tượng cũng không thể ném mặt mũi mà ra làm chân chạy được.
Thế hệ ra đời sau khi Đại Càn bị diệt quốc liền trở thành 'lực lượng trung kiên', chẳng hạn như thượng sứ Hoàng Trạch Quân.
Một khi có thực lực thì lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo.
Nhưng đối phương từ nhỏ đã trốn ở trên thủy đảo, chưa từng xông pha ra ngoài, cũng không biết thế giới bên ngoài rộng lớn thế nào, chỉ được những lão nhân ở trong giáo không ngừng hun đúc về quá khứ vinh quang, nhưng lại không thể không chấp nhận sự tầm thường trước mắt này.
Nghĩ đến lão tổ tông được ăn sung mặc sướng, còn thực tế mình lại phải gặm thịt cá sống, phải tẩy giun định kỳ.
Cứ kéo dài cuộc sống như vậy, cả người cũng dị dạng theo.
Dễ xúc động, cao ngạo, lại không có năng lực, hoàn toàn là một đám trẻ ranh!
Trần Hồng Viễn lăn lộn nhiều năm như vậy, đối phó với những người như thế rất dễ dàng, Hoàng Trạch Quân mới đến đây được hai ngày đã ghi nhớ lòng tốt của hắn.
Tiện tay cắm cành cây trong tay vào đất, Triệu Hồng Viễn gọi Trịnh Hướng tới, nhét cho hắn một xấp giấy:
"Ngươi đi giao thứ này cho Lương tiểu tử kia"
Khuôn mặt Trịnh Hướng lộ vẻ hoảng sợ.
"Nghĩ cái gì đấy, nếu ta muốn vứt bỏ ngươi, mấy ngày trước lại kể hết mọi việc cho ngươi sao? Trước đó không phải ngươi đã từng đắc tội hắn sao, coi như lấy danh nghĩa là xin lỗi rồi vụng trộm đưa cho hắn, như vậy là hợp tình hợp lý.
Tiểu tử kia hẳn là lúc trời sắp tối sẽ tới bến thuyền trấn Bình Đương, trước khi đi nhớ xoa lên người chút máu Sơn quỷ, để hắn có thể ngửi thấy.
Sau khi xong việc ngươi đi thẳng tới bến đò Vân Giang, ta đã chuẩn bị cho ngươi một con thuyền nhỏ, đi thẳng tới huyện Hoa Hoằng, đến đó rồi đừng đi đâu cả, ta sẽ tới tìm ngươi, sau đó sẽ cùng lão gia ta tới Hoàng Châu, ăn ngon uống say!"
"Lão gia!"
Trịnh Hướng không khỏi cảm động, nếu như Triệu Hồng Viễn không kể cho hắn, hắn có khả năng sẽ thật sự ngu ngốc ở lại trong phủ chờ bị xử lý.
Triệu Hồng Viễn cũng không gạt hắn, muốn Đông Sơn tái khởi quả thật cần tới nhân thủ.
Trước đó không nói cho Trịnh Hướng biết là sợ nói nhiều sẽ dễ bị hớ, dễ mắc sai lầm, giờ hắn muốn rời đi, đương nhiên phải đưa tâm phúc đi theo.
Trịnh Hướng là người có năng lực, rất nhiều hán tử khỏe mạnh đều là hắn khổ cực 'kiếm' tới, suốt một thời gian dài, hắn vẫn cho rằng lão gia nhà mình thật sự thích nam sắc.
Còn về phần tập giấy kia, là chuẩn bị cuối cùng của Triệu Hồng Viễn.
Nếu không muốn bị Đại Thuận xử lý, phải giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất mới có thể đảm bảo an toàn.
Chỉ có thể khổ cực Quỷ Mẫu Giáo mà thôi...
Màn đêm buông xuống, trên phố, người đi đường tốp năm tốp ba đi về nhà.
Lương Cừ lẳng lặng tựa vào giữa thuyền đánh cá, mũi thuyền va chạm vào nhau phát ra âm thanh trầm đục.
Hắn nhìn thấy, ở trên bến thuyền, Trịnh Hướng đang mang theo túi lớn túi nhỏ chạy tới, tựa như đoán trước được lúc nào hắn sẽ trở về cho nên đặc biệt chờ ở đây.
"Lương công tử, chúng ta đã lâu không gặp"
Lương Cừ không lên bờ, trong tay cầm mái chèo, sống lưng thẳng tắp, híp mắt cười nói:
"Trịnh quản gia, ngươi đang tính giở trò gì đấy?"
"Lương công tử cứ nói đùa, ta không phải tới để xin lỗi sao?"
"Ồ, có gì mà phải xin lỗi, chúng ta cũng không...". Lương Cừ vừa định đùa cợt thêm vài câu, nhưng lại nhìn thấy Trịnh Hướng nháy mắt ra hiệu rồi đưa túi qua.
Cái túi không phải điểm mấu chốt, điểm mấu chốt ở đây chính là hắn ngửi thấy mùi hôi thối đặc trưng của Sơn quỷ.
Lương Cừ tiếp nhận lễ vật, thay đổi lời nói:
"Chúng ta có thể có mâu thuẫn gì chứ, cái gì đã qua thì nên để nó qua đi"
"Tốt, tốt, tốt, Lương công tử đại nhân đại lương, thật sự là bậc tuấn kiệt, anh tuấn ngời ngời của trấn Bình Dương"
Trịnh Hướng đổ mồ hôi đầy đầu, việc liên quan tới sinh tử, sự nhanh nhạy trước đây của hắn đã mất đâu hết, chỉ nói vài lời tử tế khô khan rồi nhanh chóng rời đi.
Quá kỳ quái.
Làm gì mà cứ như thể tổ chức ngầm vậy.
Lương Cừ cau mày, bình tĩnh mang theo đồ vật trở về Võ quán.