Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 164 - Chương 164: Chặn Giết Thượng Sứ, Người Đưa Đò! (1)

Chương 164: Chặn giết thượng sứ, người đưa đò! (1) Chương 164: Chặn giết thượng sứ, người đưa đò! (1)

Đồng tử của người đưa đò tới đây tiếp ứng co lại thành như lỗ kim, khóe mắt chỉ nhìn thấy một vòng kiếm quang, trong lòng bị nỗi sợ hãi cùng cực bao phủ.

Kiếm quang kia tựa như một làn thu thủy, tuyệt không thể tránh được.

Lưỡi kiếm dán lên da thịt.

Lật cổ tay! Lướt ngang qua!

Cổ họng người đưa đò bị xé mở thành một khe hẹp dài, máu dâng lên, phun ra thành đóa huyết hoa giữa không trung.

Người đi đường hét lớn, vừa bò vừa lăn mà chạy đi, trong chớp mắt, xung quanh chỉ còn lại nhóm người Từ Tử Soái.

Hai mắt người đưa đò mở trừng trừng, hắn che lấy yếu hầu, ngửa mặt lên, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm gương mặt của Từ Tử Soái, lảo đảo nghiêng ngả về phía sau, hai chân bị vấp vào mép thuyền, khi sắp rơi xuống nước thì lại có một luồng sức mạnh chống đỡ lấy phần lưng của hắn.

Người đưa đò nước mắt nhìn qua, phát hiện đang có một thanh trường thương chống lấy phía sau lưng mình.

Sóng nước va vào trên đá ngầm, tiếng nước chảy không ngừng.

Một người trẻ tuổi dáng dấp thẳng tắp đứng trên bờ, nửa người trên bao phủ bên trong bóng tối, không nhìn ra biểu cảm gì.

Lương Cừ lắc cánh tay một cái, trường thương đập người đưa đò trở về.

Người đưa đò ngã vào trong thuyền, phần cổ vẫn còn đang phun máu, phát ra âm thanh ú ớ, hắn vươn tay ra, ngón tay run lẩy bẩy, tựa như đang muốn chửi mắng gì đó.

Từ Tử Soái cười lạnh:

"Giả bộ như thật vậy, lột cái lớp da người kia của ngươi xuống đi"

Người đưa đò phảng phất như không nghe thấy gì, sau khi trừng mắt vài lần liền triệt để mất đi khí tức, đúng lúc sắp đổ gục xuống thì mũi thương đã chống lấy lưng hắn.

Nhẹ nhàng đâm một cái, mũi thương cứ như vậy đâm vào, máu tươi trộn lẫn mồ hôi lạnh thấm ướt lưng.

Gió sông lạnh thấu xương, tựa như muốn đông cứng hết cả xương cốt.

Lương Cừ lạnh nhạt nói:

"Chúng ta đã sớm biết về Họa Bì Pháp rồi, khuyên ngươi nên thành thật một chút"

Trên thư của Triệu Hồng Viễn, những gì có thể nói đều đã nói rõ ràng hết.

Người đưa đò này thật ra là một người lùn, chẳng qua phủ thêm một lớp da người sau khi đã được luyện chế, một khi thúc phát sẽ tự chuyển động, sinh trưởng cùng một chỗ, nhìn qua không khác gì so với người bình thường, ấy chính là Họa Bì Pháp.

Cái này cũng giống với tấm da Ảnh thú mà Lục sư huynh sử dụng lúc luyện chế Phục Ba Thương cho hắn.

Một kiếm của Từ sư huynh nhìn thì như trí mạng nhưng trên thực tế, căn bản không có ảnh hưởng gì.

Đáng tiếc, quỷ kế dù nhiều nhưng vẫn vô dụng, vẫn không thể thoát khỏi sự thật hắn là một người chèo thuyền, nếu như có thực lực, ai sẽ nguyện ý làm thuyền phu chứ.

Tuy bị nhìn thấu mánh khóe, nhưng người đưa đò vẫn không nhúc nhích.

Từ Tử Soái cũng không chiều theo ý hắn, trường kiếm vung ra, động thủ gọt đi lớp da giả bên ngoài, để lộ ra một người lùn cao tầm 1 mét ở bên trong.

Lúc này người lùn mới chấp nhận từ bỏ ngụy trang, hô lớn:

"Ta sẽ không nói gì cả, trên người ta có Huyết chú! Nói ra sẽ chết bất đắc kỳ tử, các ngươi bỏ ngay ý tưởng này đi!"

"Ngươi có muốn nói bọn ta cũng chẳng muốn nghe". Lương Cừ ôm lấy trường thương, có chút cạn lời.

Quỷ Mẫu Giáo có một đám lão thần triều đại trước, củ khoai lang bỏng tay này ném cho triều đình là được.

Còn về phần Huyết chú, ấy là đánh khí huyết vào bên trong cơ thể người khác, kết thành một mạng lưới như tơ nhện, hấp thu khí huyết của người bị hạ chú, có thể tồn tại lâu dài, là một phương thức để khống chế sống chết của người khác, có thể bị động phát động, cũng có thể chủ động phát động.

Bọn họ quả thật không có cách nào giải bỏ Huyết chú này, nhưng chẳng nhẽ triều đình cũng không có sao?

Cũng không biết trên người Triệu Hồng Viễn có bị hạ Huyết chú không, nếu như không thì đúng là nghịch thiên.

Bắt được người đưa đò, Từ Tử Soái liền thu hồi trường kiếm:

"Đi, chúng ta tới Triệu phủ, xem Lục sư huynh thế nào rồi"

"Được"

Lương Cừ lấy ra một sợi dây gai, trói gô người lùn lại tựa như buộc một con cua, sau khi xong việc liền xách trên tay, đi theo ngay sau lưng Từ Tử Soái thẳng hướng Triệu phủ.

Cả con đường trống không, việc bọn hắn mới làm đủ để dọa lui người dân sống quanh đây. ...

Bên trong Triệu phủ tràn ngập bụi mù, toàn bộ hạ nhân đều đã chạy hết.

Lục Cương đi qua một nửa bức tường bình phòng, khi hắn đi vào bên trong đình viện, một nửa nhà chính nghiêng ngả lúc nãy rốt cuộc không chịu nổi nữa mà hoàn toàn đổ sụp xuống.

Nóc của nhà chính đều là dùng mái ngói lợp lên, vì để cho thoải mái dễ chịu hơn, Triệu Hồng Viễn còn phủ lên một lớp tro, khiến cho toàn bộ nóc nhà rất nặng, cột trụ vừa đứt gãy, việc nhà chính hoàn toàn sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian.

Bụi mù bốc lên ào ạt.

Lục Cương không vội vàng đến gần.

Bình Luận (0)
Comment