Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 165 - Chương 165: Chặn Giết Thượng Sứ, Người Đưa Đò! (2)

Chương 165: Chặn giết thượng sứ, người đưa đò! (2) Chương 165: Chặn giết thượng sứ, người đưa đò! (2)

Theo như lời Triệu Hồng Viễn, tên thượng sứ này có cảnh giới Lang Yên trung kỳ, cao hơn hắn một cảnh giới nhỏ, có như vậy mới dám một mình đến chủ trì huyết tế.

Mặc dù hắn đã đánh đòn phủ đầu, khiến đối phương trọng thương nhưng vẫn phải cẩn thận.

Lục Cương nhìn hai bên trái phải, thấy xà nhà ở bên cạnh sương phòng, hắn liền tiến lên trước một bước, cổ tay chém xuống, cây trụ lớn liền đứt gãy một cách ngay ngắn, hắn dùng cánh tay ôm lấy trụ lớn rồi rút ra.

Hạ người xuống đề khí, từng khối cơ bắp trên cơ thể hiện rõ, sức mạnh toàn thân tựa như sóng nước lưu động, truyền đến bên trên trụ lớn rồi đột nhiên ném tới chỗ phế tích của nhà chính.

Không khí tràn lên một lớp sương mù trắng xoá rồi lại nhanh chóng tiêu tan.

Cột trụ cực lớn lao ra từ bên trong bóng tối, xé rách khí lưu, phần đầu được bọc đồng của nó nặng nề cắm vào bên trong phế tích.

Cột trụ lớn được điều khiển bằng khí, giờ phút này còn cứng rắn hơn gấp mấy lần so với thép!

Những mảnh ngói vỡ vụn trong phút chốc vỡ thành bột phấn, đại trụ đâm thẳng tới chỗ sâu nhất bên trong phế tích, lao đi với thế không thể ngăn cản!

Hoàng Trạch Quân đang giấu mình bên trong rốt cục không giữ được bình tĩnh, tung người nhảy lên, tránh khỏi cột trụ lớn đang đâm thẳng vào mặt đất.

Một cước vung ra, đá gãy trụ lớn, xoay tròn một vòng trên không trung rồi đá ngược lại.

Hoàng Trạch Quân không quan tâm kiểm tra kết quả mà lập tức quay người xông ra khỏi phế tích, nhanh chóng chạy ra ngoài phòng.

Hồ Kỳ đã sớm đợi từ lâu trên nóc nhà bên cạnh, cung của hắn đã được kéo căng thành hình tròn, một mũi tên được bắn ra!

Khí lưu cuồn cuộn bị phá vỡ, mũi tên chỉ lóe lên một cái đã tới ngay trước mặt Hoàng Trạch Quân.

Mũi tên do một Võ Sư đột phá bốn ải nho nhỏ bắn ra, chỉ cần căn cứ vào khí thế là có thế phán đoán ra độ mạnh yếu, Hoàng Trạch Quân căn bản không để tâm, nhưng cơ thể vẫn tránh né theo bản năng, như vậy là đủ rồi!

Lục Cương bước ra, mặt đất trong nháy mắt nứt toác thành hố to, trụ lớn rơi vào bên trong hố, vỡ nát thành vô số mảnh gỗ vụn hình thoi.

Sóng âm cuồn cuộn đập vào mặt, khí huyết mạnh mẽ ập tới, mí mắt Hoàng Trạch Quân như muốn nứt cả ra, quay người dùng toàn lực đón đỡ.

Oành!

Sấm nổ giữa đêm đông lạnh giá, tiếng nổ cực đại truyền khắp trăm mét xung quanh.

Hoàng Trạch Quân bị đánh rơi xuống từ giữa không trung, trượt trên mặt đất, cày ra rãnh sâu dài mười mấy mét, va đổ một gian phòng ở bên cạnh, khó khăn lắm mới có thể đứng vững, Lục Cương đã lại một lần nữa đánh tới!

"Lục Cương! Đừng tưởng ta sợ ngươi! Tiếp một quyền của lão tử đây"

Hoàng Trạch Quân nổi giận, không quan tâm tới đau đớn trên người, khí huyết thúc phát, toàn thân như bốc lửa, quanh thân là một mảnh đỏ đậm, dưới chân đột nhiên phát lực, gạch đá vỡ vụn thành tro, gió mạnh nổi lên.

Cất bước, vặn người, năm ngón tay khép lại, đánh ra một quyền.

Gió mạnh cắt ngang bề mặt, khí lưu nổ tung, tựa như hai thanh gỗ cực lớn dùng để công thành đụng thẳng vào nhau.

Ầm!

Kình lực như cuồng long loạn vũ, mặt đất tựa như uyên long xoay người.

Phạm vi mười mấy mét xung quanh đồng loạt chìm xuống vài thước, gạch đá trong đó đều nổ tung, tạo thành một vòng tròn bùn đất đều đặn quay quanh hai người.

Hoàng Trạch Quân nhìn Lục Cương khí tức trầm ổn, trong lòng không khỏi kinh ngạc, kình lực bùng lên, ý đồ muốn dùng kình lực để húc hắn bay đi, nhưng khí huyết sôi trào mãnh liệt, kình lực bắn ra từ trên cánh tay lại chỉ như nê long rơi vào biển lớn, lặng yên không một tiếng động.

Hắn kinh hãi, đây là kình lực gì vậy? Sao lại chẳng khác gì cối xay thế này?

Trong lòng Lục Cương cũng kinh ngạc không kém, Hoàng Trạch Quân trước đó đã bị đánh lén mà trọng thương, toàn bộ phần xương ngực sợ là đã vỡ nát không ít, vậy mà còn có thể không bị rơi vào thế hạ phong.

Không hổ là thượng sứ của Quỷ Mẫu Giáo, tuy không thông minh nhưng thực lực lại không hề yếu.

Sóng khí không ngừng nổ tung, tựa như sấm chớp cuồn cuộn.

Hai người quyền cước qua lại liên tục, sát khí cuồn cuộn ngất trời chọc thủng bầu trời, hung ác đến cực điểm.

Trên mái hiên, Hồ Kỳ nhìn chằm chằm không rời mắt chiến trường bên dưới, tay kéo dây cung, chuẩn bị chi viện bất cứ lúc nào.

Dựa vào năng lực của hắn, căn bản không có cách nào tạo thành thương tổn, nhưng có thể tại thời điểm Hoàng Trạch Quân chạy trốn mà tiến hành quấy nhiễu.

Có thể quấy nhiễu kẻ thù, vậy sự tồn tại của hắn liền có giá trị.

Ngay thời khắc Lục Cương và Hoàng Trạch Quân ác chiến, Hồ Kỳ đang hết sức chăm chú thì một cái tay lặng yên chạm lên vai hắn.

Hồ Kỳ giật nảy mình, quay người lại phát hiện ra là Từ Tử Soái, lại nhìn Lương Cừ ở cạnh bên đang xách theo một người lùn, vui vẻ nói:

"Từ sư huynh, bắt được người đưa đò rồi sao?"

"Ừ". Từ Tử Soái gật đầu, thuận tay cầm lấy trường cung:

"Tiếp theo đây liền giao cho ta đi!"

Bình Luận (0)
Comment